
trái ngược nhau”.
“Anh thấy rất hợp qui luật bù trừ!” Có lẽ do quá khát, Cố Diễn Trạch mở nắp chai nước, uống một ngụm lớn, sau đó anh lẩm nhẩm như nói một mình: “Xuống núi cùng em còn mệt hơn cả leo núi!”.
Sơ Ảnh mua hai que kem về, thấy Cố Diễn Trạch nhìn mình, cô không biết ngượng mà nói: “Em mua cho mình em thôi”.
Cố Diễn Trạch nhún vai không đáp.
“Hồi trước em thích ăn kem đến mức có lần ăn liền một lúc mười que, ăn xong không hề đau bụng, không hề bị cảm.”
“Thế à, sau này thì sao?”
Ánh mắt cô bỗng trở nên u ám: “Có người nói với em, ăn nhiều kem như thế không tốt cho sức khỏe…”.
Sơ Ảnh cảm thấy may mắn vì Cố Diễn Trạch không hề hỏi đó là ai, anh chỉ bâng quơ nói: “Đói rồi, mình đi ăn thôi”.
Cô có cảm giác mình là một sinh viên ngoại tỉnh lần đầu tiên tới đây, anh dẫn cô vào một con ngõ nhỏ tìm hàng ăn, dù không phải những món sang trọng nhưng cực kì ngon miệng. Sau đó hai người ngồi lên một chiếc xe buýt, không quan tâm nó đi về đâu, ngồi đến tận điểm cuối mới xuống, tâm trạng vừa phấn khích vừa tò mò, như hai đứa trẻ lần đầu tiên ra khỏi nhà, nhìn cái gì cũng thấy mới lạ.
Đến lúc đã mệt rã rời, hai người mới dừng lại.
Sơ Ảnh chỉ vào một hướng, nói: “Đây là nơi em thích đến nhất”.
Cố Diễn Trạch nhìn con đường sắt bỏ hoang và bụi cỏ rậm rạp: “Em thích mấy thứ u ám thế này à?”
“Có cảm giác rất bi thương. Anh không thấy thế à?”
“Anh thấy ngắm em còn có cảm giác hơn!” Cố Diễn Trạch bật cười, hàng lông mày hơi co lại, vẻ mặt lúc này đột nhiên dịu dàng khó tả.
Sơ Ảnh chợt nhớ tới lời bài hát nào đó: Ánh mắt của anh biết cười, mỗi khi cười hàng mi khẽ cong lên…
Nghĩ vậy, cô mỉm cười, chạy tới bên cạnh đường ray. Khi còn bé, cô rất thích đứng ở những nơi cao, mặc dù sợ ngã nhưng cảm giác kích thích và đạt được thành tựu luôn đánh bại nỗi sợ hãi.
Cố Diễn Trạch nhìn cô dò dẫm từng bước trên con đường ray, hai tay dang ra giữ thăng bằng nhưng cơ thể vẫn nghiêng nghiêng ngả ngả, rất nhiều lần suýt té ngã. Ánh hoàng hôn chiếu lên người cô, bóng cô trải dài trên mặt đất, Thoạt nhìn đã thấy cô rất gầy, nhìn chiếc bóng đổ dài kia càng cảm thấy cô mong manh, yếu ớt.
Cố Diễn Trạch bước đến bên cạnh nắm lấy tay cô. Sơ Ảnh dừng lại một chút rồi tiếp tục đi.
Nắng chiều bao phủ hai người, cảnh tượng giống như mộng ảo dài đằng đẵng.
Sơ Ảnh chậm rãi bước, chậm rãi cảm nhận nhiệt độ từ bàn tay của anh. Lúc này cô mới phát hiện ra, mình đứng bên trái Cố Diễn Trạch, vị trí gần trái tim anh nhất.
“Nếu có thể giống như hai bên đường ray này, vĩnh viễn nương tựa vào nhau mà tồn tại, chắc chắn sẽ rất hạnh phúc phải không?” Sơ Ảnh bước xuống khỏi đường ray, nhỏ nhẹ nói, dường như cô rất sợ mình to tiếng một chút thì sẽ phá hỏng bầu không khí ấm áp tuyệt vời này.
Cố Diễn Trạch ngây người một chút, anh rất muốn nói với cô, hai bên đường ray tuy có thể nương tựa vào nhau mà tồn tại, nhưng chúng vĩnh viễn không thể giao nhau. Thế nhưng, nhìn thấy nụ cười hài lòng của cô, anh không đành nói ra những lời này, chỉ khẽ gật đầu.
Đúng rồi, nó rất giống ca từ của bài hát kia.
Ánh mắt của anh biết cười, mỗi khi cười hàng mi khẽ cong lên. Nhưng em mãi mãi chẳng thể nào với tới được…
Phần 1
Dạo chơi cả một ngày trời, toàn thân Sơ Ảnh đau ê ẩm, các khớp xương mỏi rã rời, trong khi đó, Cố Diễn Trạch vẫn ung dung tự tại chẳng hề hấn gì, cô cảm thấy cực kì bất mãn.
Cố Diễn Trạch đưa Sơ Ảnh về tới trường thì trời đã tối, dưới ánh đèn đường vàng vọt, bóng hai người gần sát bên nhau. Đột nhiên anh cảm thấy có chút phiền muộn, rõ ràng suốt cả ngày hai người đã vô tư nói cười, vậy mà lúc này ngay cả mở miệng nói một câu cũng không nổi. Cô im lặng, anh càng thêm căng thẳng. Anh chậm rãi giơ tay phải ra, muốn cầm lấy tay cô.
“Giờ anh đang ở đâu?” Sơ Ảnh bỗng hỏi.
Cố Diễn Trạch vội thu tay về, anh ho khan một tiếng rồi trả lời: “Ở ngay cạnh trường em”.
Thấy ánh mắt dò xét của cô, anh giải thích: “Anh vừa thuê một căn hộ”.
“Sao…” Sơ Ảnh im bặt, lúc này hỏi anh vì sao lại chuyển tới đây ở thì có vẻ hơi…Hầu hết các khu chung cư quanh trường đều đã cho sinh viên thuê, hiện giờ tìm được căn hộ còn trống không phải dễ dàng.
Ánh đèn lờ mờ, Cố Diễn Trạch nhìn không rõ vẻ mặt của Sơ Ảnh, anh chỉ cảm thấy một loại ảo giác rằng gương mặt cô được một lớp vải mỏng che khuất, đợi anh vén lên. Khoảnh khắc này, anh đột nhiên thấy cổ họng khô rát.
“Sao thế?” Sơ Ảnh nhận ra thái độ của anh có phần kì lạ.
Cố Diễn Trạch mỉm cười nhìn cô, sau đó, không để cô kịp trở tay đã ôm cô vào lòng. Nụ hôn lần này không hời hợt như những lần trước, anh có thể cảm nhận được cơ thể cô đang run rẩy. Anh nhẹ nhàng di chuyển tay lên sau gáy cô.
Không hiểu sao, Sơ Ảnh cảm thấy anh đã có chủ ý từ trước. Khi bàn tay ấm áp chạm tới mặt cô, Cố Diễn Trạch bỗng nhiên gượng cười. Lúc này trên đường cũng có một vài đôi tình nhân qua lại, Sơ Ảnh trở nên lung túng.
Dường như ngay lập tức, Cố Diễn Trạch nắm chặt lấy tay cô, lẳng lặng kéo cô đi thẳng tới cổng kí túc xá nữ. Lúc này anh mới cảm nhận được thế nào gọi là chia li. Trước kia thấy đám bạn mình tiễn người yê