Duck hunt
Bùi Sơ Ảnh

Bùi Sơ Ảnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322884

Bình chọn: 10.00/10/288 lượt.


“Hình như tôi vừa nhớ ra một chuyện.”

“Gì?”

“Về Tưởng Phương Vũ.”

Sắc mặt Cố Diễn Trạch biến đổi.

“Có một lần tôi gặp Phương Vũ đến đây, cậu ấy đứng dưới gốc cây trò chuyện với một cô gái. Lúc đó tôi cũng ngạc nhiên lắm, chẳng biết cậu ấy tới trường tôi làm gì, hơn nữa, tôi còn thấy cô gái kia nhào vào lòng cậu ấy mà cậu ấy không từ chối.”

“Cô gái đó là ai?”

“Không nhìn rõ, với cả lúc đó hai người họ đang ôm nhau, ai dám chạy qua chào hỏi.

Nhưng nếu không nhầm thì là Tô Thiên Linh.”

“Tô Thiên Linh là ai?”

“Hoa hậu giảng đường trường tôi. Sinh viên năm ba khoa Mĩ thuật.” Thực ra còn một chuyện khiến mọi người đều cảm thấy kì lạ, năm đó cùng với sự việc Bùi Sơ Ảnh xin chuyển ngành thì tình bạn giữa Bùi Sơ Ảnh và Tô Thiên Linh cũng đổ vỡ. Hai người họ trước kia được gọi là cặp song sinh của trường, mặc dù ngoại hình không giống nhau nhưng đều rất thu hút ánh mắt nam giới, từ thời trung học đã là bạn tốt của nhau nhưng không hiểu vì sao sau năm nhất đại học lại đoạn tuyệt quan hệ.

Cố Diễn Trạch trầm tư một lúc rồi nói: “Cho tôi số điện thoại của Tô Thiên Linh đi”.

Anh có phần hưng phấn, cảm giác chân tướng sắp lộ rõ trước mắt, sắp được gặp người mà Tưởng Phương Vũ thích, người mà cậu ấy muốn tặng nhẫn. Thế nhưng, lúc chuẩn bị đi gặp cô gái họ Tô kia, Cố Diễn Trạch bỗng chần chừ, anh không biết mình nên nói gì, nên hỏi gì cô ta. Anh thở dài, bắt taxi đến nơi hẹn. Tô Thiên Linh hiện đang làm việc cho một tờ tạp chí, hai người hẹn nhau ở nhà hàng gần tòa soạn.

Radio trong xe phát ca khúc Thời gian quay ngược hai mươi năm, Cố Diễn Trạch cúi đầu khẽ cười.

Tưởng Phương Vũ từng nói, người con gái kết hôn với cậu ấy nhất định sẽ vô cùng hạnh phúc, bởi vì cậu ấy là người chung thủy.

Tưởng Phương Vũ cũng nói sẽ tặng bà xã của mình một căn nhà lộng lẫy, sẽ đối xử với cô ấy thật tốt, sẽ không để cô ấy phải chịu bất kì tổn thương nào, sẽ gánh chịu toàn bộ đau khổ cho cô ấy.

Tưởng Phương Vũ còn nói, trách nhiệm lớn nhất cuộc đời cậu ấy chính là đem lại hạnh phúc cho người cậu ấy yêu.



Nhớ lại những lời của Tưởng Phương Vũ, nụ cười trên gương mặt Cố Diễn Trạch càng thêm rạng rỡ, quyến rũ như ánh hoàng hôn. Bỗng nhận ra giọt nước mắt lăn xuống từ khóe mắt, anh vội vàng lau đi.

Xuống xe, Cố Diễn Trạch liếc nhìn tấm biển hiệu đề hai chữ “Thi Nhã”, sau đó, anh khoan thai bước vào. Không chút do dự, anh đi thẳng tới trước mặt cô gái có gương mặt xinh xắn nhưng thần sắc hơi thiếu tập trung.

“Tôi là Cố Diễn Trạch.”

“Em biết.” Tô Thiên Linh chìa thực đơn ra: “Không biết anh thích gì nên em chưa gọi món”.

“Không cần, tôi gì cũng được.” Cố Diễn Trạch thầm nghĩ cô gái này quả nhiên phong thái không hề tầm thường.

Tô Thiên Linh ngẩng đầu: “Mục đích anh hẹn gặp em là gì? Biết em là sinh viên làm thêm nên hẹn em đi ăn một bữa giúp em tiết kiệm tiền cơm à?”.

Cố Diễn Trạch mỉm cười, bình thản nói: “Cô thông minh như vậy hẳn là đã đoán ra được”.

“Tưởng Phương Vũ.” Cố Diễn Trạch đơn giản nói ba chữ.

Quả nhiên, sắc mặt Tô Thiên Linh đột biến: “Anh muốn biết điều gì?”.

“Trước ngày cậu ấy xảy ra tai nạn, hai người cãi nhau hay có chuyện gì?”

“Sao anh lại tới hỏi em?” Tô Thiên Linh cười với vẻ châm chọc.

“Không hỏi cô thì hỏi ai? Cô là bạn gái của cậu ấy.”

Thần sắc Tô Thiên Linh cứng đờ: “Ai nói với anh? Ai nói em là bạn gái anh ấy?”.

Cố Diễn Trạch quan sát bàn tay nắm chặt và sắc mặt nhợt nhạt của đối phương: “Không ai nói cả, chỉ có người nhìn thấy cô và Phương Vũ đứng dưới vườn cây trong Đại học Trình Lý nói chuyện thôi”.

Nghe vậy, Tô Thiên Linh mới bình thường trở lại, cô lặng lẽ nhìn Cố Diễn Trạch hồi lâu, trong đầu dường như xuất hiện rất nhiều tâm sự. Cuối cùng, cô thầm nghĩ: Phương Vũ, em giúp anh lần cuối cùng.

“Anh tới chuyến này là để tìm hiểu sự việc xảy ra trước khi anh Phương Vũ gặp tai nạn à?”

Sự im lặng của Cố Diễn Trạch chính là câu trả lời tốt nhất. Tô Thiên Linh thở dài, quả nhiên, chuyện gì cũng có nguyên nhân, mà nguyên nhân nào cũng nảy sinh kết quả.

“Đúng là em và Phương Vũ có nảy sinh mâu thuẫn. Lúc đó anh ấy được chọn đi Mỹ du học, còn em muốn ở lại trong nước, cũng không hề có ý nghĩ sẽ ra nước ngoài. Phương Vũ khăng khăng muốn em đi cùng, em không đồng ý, thậm chí còn lấy chuyện chia tay để uy hiếp anh ấy. Sau đó chúng em chiến tranh lạnh mấy ngày, em nghĩ cả hai cần phải cho nhau thời gian để suy nghĩ về tình cảm này, vì thế em về nhà bác ở, không ngờ khi quay lại anh ấy đã…”.

Mặc dù Tô Thiên Linh không hề khóc, nhưng Cố Diễn Trạch hoàn toàn nhận ra vẻ đau đớn trên mặt cô ta. Lúc đầu nhìn thấy cô gái này, anh đã cảm thấy có phần quen mắt, hiện giờ rốt cuộc đã nhớ ra, cô ta chính là người khóc nhiều nhất trong tang lễ của Tưởng Phương Vũ.

Hóa ra đây là chân tướng? Cố Diễn Trạch đột nhiên không biết nói gì cho phải.

Anh rất muốn nói với Tố Thiên Linh rằng: Trong lòng Tưởng Phương Vũ, cô là người quan trọng nhất, cậu ấy thậm chí đã chuẩn bị một chiếc nhẫn cầu hôn cô.

Thế nhưng, những lời đó lúc này có lẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Tưởng Phương Vũ chắc hẳn không muốn người con gái cậ