Snack's 1967
Bùi Sơ Ảnh

Bùi Sơ Ảnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322854

Bình chọn: 7.00/10/285 lượt.

y đang ở đâu, về đi nhanh lên!”.

“Anh yên tâm, em sẽ về trước giờ làm thủ tục lên máy bay.”

Tắt điện thoại, Cố Diễn Trạch đứng dậy, vận động đầu gối tê rần vì quì quá lâu. Bộ dạng anh lúc này nhếch nhác không gì sánh được.

Bên cạnh khu nghĩa trang có một căn chòi nhỏ, Cố Diễn Trạch vừa bước vào chòi thì có một người khác cũng chạy vào, quần áo ướt sũng chẳng kém gì anh. Anh kinh ngạc, đột nhiên có cảm giác mình đang lạc trong đường hầm tăm tối thì xuất hiện một tia sáng chỉ đường.

Bùi Sơ Ảnh cũng không tránh khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy Cố Diễn Trạch, Cô ngây người hồi lâu.

Hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng nở nụ cười.

Phần 2

Cố Diễn Trạch đột nhiên cảm thấy dáng vẻ nhu mì này của cô có lực sát thương vô cùng lớn đối với mình, thậm chí anh còn không dám lớn tiếng với cô. Anh thở dài, không ngờ bản thân lại bị một câu nói của cô đánh bại.

Chẳng mấy chốc taxi đã tới nơi.

“Đại học Trình Lý.” Cố Diễn Trạch đảo mắt qua Bùi Sơ Ảnh rồi nói với tài xế.

“Mưa to thế này còn đi viếng mộ, cô cậu cũng thật là có lòng.” Tài xế nói, nhưng không nhận được sự hưởng ứng từ hai vị khách của mình.

Bùi Sơ Ảnh ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa xe. Cố Diễn Trạch không biết cô đang suy nghĩ điều gì. Anh thừa nhận, Trần Cảnh Minh nói rất đúng, Bùi Sơ Ảnh là một cô gái có nội tâm sâu thẳm, dường như chỉ cẩn nhìn vào đôi mắt là có thể đoán được trong lòng cô cất dấu một câu chuyện. Anh đã bị đôi mắt ấy cuốn hút, không thể quên đi.

Tới nơi, Bùi Sơ Ảnh xuống xe, Cố Diễn Trạch cũng xuống theo.

“Anh không nên xuống đây.” Bùi Sơ Ảnh liếc anh một cái.

“Tiễn Phật phải tiễn đến tận Tây Thiên chứ!” Cố Diễn Trạch hờ hững nói, tiếp tục đi theo cô.

Sơ Ảnh bước nhanh hơn, anh cũng bước nhanh hơn. Cô mất kiên nhẫn nói: “Anh đi theo em làm gì?”

“Ơ!” Cố Diễn Trạch giả vờ ngạc nhiên: “Con đường này của nhà em à?”

Sơ Ảnh không còn gì để nói, đành phớt lờ Cố Diễn Trạch, đi thẳng về phía kí túc xá nữ.

“Bùi Sơ Ảnh!” Cố Diễn Trạch đột nhiên gọi cô.

Sơ Ảnh quay đầu lại, nhìn thấy anh đang mỉm cười.

“Tự dưng anh nhớ tới hôm nọ…”

“Hôm nay anh còn ướt hơn cả hôm đó, chẳng những như chuột lột mà còn giống một tên côn đồ!” Sơ Ảnh vội vàng ngắt lời anh.

Cố Diễn Trạch ngây người. Lát sau, anh bình thản nói: “Anh nhớ tới chuyện ở quán Bar hôm trước, lúc đó em hỏi anh có chấp nhận lời tỏ tình của em không. Bây giờ anh có thể trả lời em”.

Bùi Sơ Ảnh đột nhiên cảm thấy cơ thể cứng đờ, cô cố gắng dùng toàn bộ sức lực quay người đi.

“Không muốn nghe đáp án à?” Cố Diễn Trạch chạy lên giữ cô lại: “Anh còn nhớ, lúc đó anh nói, nếu chúng ta gặp lại nhau lần nữa thì em sẽ là bạn gái anh. Anh cũng không ngờ sẽ gặp lại em, nhưng hôm nay là em tự động xuất hiện trước mặt anh đấy nhé!”

Dứt lời, Cố Diễn Trạch lập tức nâng cằm cô lên, đặt một nụ hôn xuống môi cô.

Sơ Ảnh sửng sốt đến mức quên cả hô hấp. Một lát sau cô mới định thần lại mà đẩy Cố Diễn Trạch ra, bên tai vang lên tiếng cười thích thú của anh. Cô rất muốn mắng anh, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy con người sâu thẳm kia đang chăm chú nhìn mình, cô hít sâu một hơi, bối rối chạy về phòng mình.

Bạn cùng phòng tròn mắt nhìn cô: “Cậu làm sao lại ướt sũng thế này?”

Sơ Ảnh chưa kịp trả lời thì nghe thấy âm báo tin nhắn vang lên. Cô mở di động ra, mười một con số xa lạ kia bỗng trở lên thân thuộc một cách kì lạ.

Mau tắm rửa, thay quần áo. Sấy khô tóc mới được ngủ!

Cô nhìn tin nhắn rất lâu, sau đó mới lưu số điện thoại vào danh bạ. Cuối cùng, ánh mắt cô dừng lại trên dấu chấm than.

Gửi tin nhắn xong, Cố Diễn Trạch vẫn ngây ngốc đứng một lúc lâu dưới mưa mà nhìn lên ban công khu kí túc. Mãi đến khi có vài nữ sinh đi ngang qua, nhìn anh bằng ánh mắt dò xét, anh mới ý thức được hành động ngốc nghếch của mình. Anh gượng cười, quay người rời khỏi.

Đi được vài bước, Cố Diễn Trạch lấy di động ra, gọi điện cho Lâm Trạch: “Anh về trước đi”.

“Bác trai nhất định không để yên cho anh!” Lâm Trạch day trán, sớm đã đoán được thằng nhóc này thể nào cũng lại gây chuyện.

“Bố em có hỏi gì thì anh cứ bảo bố gọi điện cho em là được.” Cố Diễn Trạch nói xong, lập tức cúp máy.

Hiện tại toàn thân ướt sũng nhưng không hiểu sao anh vẫn vui vẻ mà cười được. Có điều, vẫn nên tìm chỗ nào đó tắm rửa thay đồ thì hơn. Anh bất đắc dĩ gọi điện cho Trần Cảnh Minh.

Bùi Sơ Ảnh ngủ một giấc tới tận lúc hửng đông mới tỉnh, hoàn toàn không biết, cả đêm qua Phương Hiểu đã phải khổ sở vì mình thế nào. Cô vừa ngồi dậy, Phương Hiểu đã chìa bữa sáng ra: “Tớ mua cho cậu đấy!”

Sơ Ảnh cảm thấy đầu óc mình choáng váng, cái câu “vô cớ nịnh bợ, không trộm cũng là cắp” quả nhiên chưa bao giờ sai. Cô thẳng thừng nói: “Có phải lại muốn tớ làm bộ bảng điều tra không?”

Bùi Sơ Ảnh vừa dứt lời, miếng bánh bao Phương Âm đang ăn dở rớt xuống bàn.

“Nó đang tò mò muốn biết cậu và vị công tử họ Cố kia phát triển đến đâu rồi thôi!”

Sơ Ảnh theo mắt: “Các cậu sao lại nhìn tớ như thế?”.

“Thành khẩn khai báo mau! Bọn tớ nhẫn nhịn cả đêm qua không dựng cậu dậy đã là nhân từ với cậu lắm rồi đấy!” Phương Âm cười khì, lân la tới gần Sơ Ảnh: “Công nhận l