Bức Thư Bị Lãng Quên

Bức Thư Bị Lãng Quên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322503

Bình chọn: 8.00/10/250 lượt.

hề có chút

nghĩa khí nào, thế là nửa đêm cô đành phải... (thật ra cũng chỉ mới bảy giờ) ra

ngoài xem phim.

Xem phim Vua bọ cạp, đối với một người thích khảo chứng thì thực sự rất

khổ sở, câu chuyện xảy ra trước thời đại Kim tự tháp... Có bằng chứng tư liệu

lịch sử sớm nhất là Kim tự tháp bậc thang được xây dựng vào thế kỷ hai mươi bảy

trước Công nguyên, hẳn là thời kỳ vương triều thứ ba. Cùng lúc đó, ở lưu vực

sông Hoàng Hà, tộc trưởng thị tộc Gấu là Cơ Hiên Viên đang tranh chấp với bộ lạc Cửu Lê, “Nếu bối cảnh

phim thiết kế ở thế kỷ hai mươi bảy trước công nguyên, vậy hẳn là một thời đại

xa xôi rất gần với truyền thuyết hoặc là thần thoại, thời đại này mà có bàn

đạp* với thuốc súng sao? À, mặc dù bọn họ gọi là “bột quỷ” đến từ Trung Quốc,

nhưng mà, lưu vực sông Hoàng Hà vẫn là xã hội thị tộc mà.” [*

Bàn đạp: ở hai bên yên ngựa.'>


Nửa phần sau Meo Meo hoàn toàn gục đầu mà ngủ. Mãi đến khi người bên cạnh ho

một tiếng: “Cô ơi, hết phim rồi” thì cô mới tỉnh.

An Ninh trợn mắt phát hiện ra bà chị ở chỗ ngồi bên phải đã biến mất, còn mình

thì tựa vào vai một người con trai, lập tức ngồi dậy ngay ngắn, hết sức ngượng

ngùng nói: “Xin lỗi.”

Đối phương nở nụ cười: “Phim chán lắm à?”

“... Cũng được.”

Nụ cười của anh ta tựa hồ càng rõ ràng hơn, lúc đứng lên mới nói: “Bạn của cô

đi toilet, dặn cô ở ngoài cửa chờ cô ấy.

An Ninh gật đầu nói cảm ơn, rồi đi theo anh chàng áo mũ chỉnh tề này ra cổng,

đối phương thấy cô ngáp liên tục, liền hỏi han: “Ngủ một tiếng rồi, còn chưa

tỉnh sao?”

An Ninh có chút thẹn thùng, nhưng cũng không nói thêm gì, cô thường xử sự theo

thói quen.

Lúc ra ngoài đứng chờ bên đường, cô lại thấy một người nhìn khá quen, ừm...

Nhất định anh ta với cô kiếp trước từng có năm trăm lần lướt qua nhau, ở chỗ

như thế này mà còn có thể gặp được. Từ Mạc Đình từ tòa nhà đối diện đi ra cũng

đã nhìn thấy cô, An Ninh lập tức rùng mình một cái.

Hôm nay anh mặc rất nghiêm chỉnh, Âu phục màu đen, vừa nhìn là biết ngay đây là

những phần tử tinh anh, An Ninh có chút thất thần, sau đó trong đầu chợt nghĩ

lại chuyện hôm đó trong phòng học, anh cúi đầu hôn lên sau gáy cô. “Đoàng”, một

luồng cảm xúc thân mật trào dâng trong ngực, nhưng anh chỉ gật đầu nhìn cô ở

bên này, rồi cùng vài người đi trước ngồi vào một chiếc xe hơi màu đen rời đi.

Lúc đại tỷ đến chỉ thấy Meo Meo đang ngẩn người: “Sao thế?”

An Ninh ngẩng đầu, ánh sáng trong mắt lưu chuyển làm cho người mới hỏi không

khỏi ngây ra, tiếp tục gọi: “Dừng hình!” Meo Meo lúc này mới nói thầm một câu:

“Em muốn đi ngủ.”

Sau khi học kỳ đã đi vào quỹ đạo, lệ thường An

Ninh sẽ đi Long Thái thực tập, đây là công việc mà bà Lý tìm cho cô. Bởi vì chỗ

đó khá xa, cho nên mỗi ngày cô đều phải dậy lúc sáu giờ ba mươi phút, thu ba lô

chạy ra cửa trước bảy giờ, sau đó xếp hàng mua điểm tâm cùng với đám học sinh

tiểu học, cùng chen lên xe điện ngầm với đám học sinh trung học, thời gian biểu

này khiến cô có cảm giác giống như về với những năm xa xôi khi còn là học sinh.

An Ninh: “Lại sắp bắt đầu đi thực tập rồi.”

An Ninh: “Cuối tuần không thể về nhà rồi.”

An Ninh: “Tiếp đó là chỉ có tăng ca...”

An Ninh: “Thê thảm quá!”

Chị họ: “= =!”

Chị họ: “Với chị ngày nào cũng là ngày nghỉ.”

Chị họ: “Chờ lần này chị đi công tác về, chị sẽ mua một cái máy ảnh chụp vài pô

chơi.”

Chị họ: “Ống kính của máy Zeiss thật là xịn.”

An Ninh: “Em hy vọng năm nay có thể sống sót để đi Cửu Trại Câu.”

Chị họ: “Thật đáng thương, chị muốn đi chơi lúc nào cũng được.”

Chị họ: “Òa, tự do lắm!”

Chị họ: “Em xem, tuần trước chị đi Thẩm Quyến chơi với giáo viên hướng dẫn,

tuần này lại đi dạo Hồng Kông cùng một đám người trong công ty.”

Chị họ: “Mệt chết mất.”

Chị họ: “Nếu chị cũng học Vật lý thì sẽ không có bi kịch này.”

Đêm đó, chị họ của An Ninh bị liệt vào danh sách đen... hẳn một tuần.

Mao Mao thở hồng hộc chạy vào cửa: “Vận động một giờ, lại phải ăn nhiều, chết

tiệt, thà không vận động để không có cảm giác thèm ăn còn hơn!”

Triều Dương: “Mao Mao, có phải bà động vào ổ cứng di động của tôi không vậy?”

Mao Mao: “Ai động vào nó chứ, chắc là nó xuống trần gian làm yêu quái, đã ba

ngày rồi, ngay cả USB cũng sinh ra luôn được ấy chứ!”

“...”

Triều Dương, Mao Mao đều vô thức nhìn về phía người đang nằm bò trên bàn - An Ninh

hỏi: “Sao vậy?”

“Không có gì!”

Bên này An Ninh đang nhớ tới... Từ Mạc Đình, có một chút cảm xúc lắng đọng lại,

rốt cuộc cô vẫn lấy di động ra, đây là lần đầu cô chủ động gọi cho anh. Chẳng

qua đối phương nhận điện hôm nay lại có nhã hứng thức đêm. Mạc Đình thấy điện

thoại báo cuộc gọi đến, ra hiệu cho hai vị đồng nghiệp tạm dừng thảo luận, xoay

người đi đến cửa sổ, ấn nút nghe.

“Chào em.” Giọng điệu của anh không thay đổi, nhưng khóe miệng đã nhẹ nhàng

nhếch lên.

“Em chỉ muốn hỏi, nếu ngày mai em mời anh ăn cơm, anh thích ăn cơm Tàu hay cơm

Tây?”

Từ Mạc Đình rất sửng sốt, sau đó nói: “Cái gì cũng được, em quyết định đi, anh

không kén chọn đâu.”

An Ninh biết mình nhất định là đang đỏ mặt, tim đập cũng nhanh hơn, vì


Duck hunt