
uôn không rõ nghĩa, thôi được rồi, cũng có lúc cô nói không rõ nghĩa
mà.
“Lý An Ninh, tài liệu của em không điền đầy đủ, sao lại như thế?”
Anh đang nhìn cô, An Ninh trấn tĩnh lại: “Tôi điền rất đầy đủ mà.”
“Ngày tháng năm sinh, điện thoại nhà.”
Những thứ này có liên quan gì đến luận án đâu... “Có thể không điền hay không?”
Ánh mắt của anh chợt lóe lên, nghiêm túc nói: “Em nói xem?”
Bạn nam kia bắt được thời cơ, lập tức phụ họa: “Thật ra mấy thứ đó không điền
cũng không sao, hơn nữa, nói thế nào thì An Ninh cũng là nhóm trưởng của tụi
này.” Ý tứ rất rõ ràng, anh phải nghe theo cô ấy. Nhưng hiển nhiên là Từ Mạc
Đình không thèm để ý: “Tôi không nói là cô ấy không đúng.”
Tuy rằng có trả lời mà chả khác gì không trả lời, có điều không thể chỉ trích
được, anh chàng cố nuốt hận, quên mất rằng đối phương là dân Ngoại giao.
“Tôi sẽ bổ sung.” An Ninh cảm thấy hiện giờ cô là điển hình của kẻ ba phải. Khi
đến bên cạnh anh, cô vốn tưởng rằng người đang xem tài liệu sẽ không chú ý đến
mình. “Ở đây.”
An Ninh sửng sốt: “Hả?”
Ngón tay thon dài chỉ vào một chỗ: “Nơi sinh.”
“Ờ.” Vì sao cả cái đó cũng phải điền? Ặc, có cảm giác như là điều tra hộ khẩu
ấy.
Hôm đó thảo luận xong đề cương luận án, anh chàng kia là người đầu tiên rời đi,
bạn E vội vàng đến phòng hướng dẫn thạc sĩ, vì thế An Ninh chịu trách nhiệm ở
lại, và người ấy vẫn ở đó, anh đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Sau khi thu dọn tài liệu đã chỉnh sửa xong, An Ninh liếc nhìn người đang dựa
vào ghế, ánh sáng dịu nhẹ chiếu vào hai gò má của anh, khiến sắc mặt anh như
sáng lên. Nghĩ đến bệnh cảm của anh chưa khỏi hẳn đã phải sang bên này bận bịu
cả buổi chiều, lòng cô có hơi áy náy.
“Từ Mạc Đình...”
“Sao?” Anh mở to mắt, nhìn về phía cô.
“À... Anh hết cảm chưa?”
Anh khẽ nhếch miệng: “Nhờ phúc của em.”
Hôm nay thực sự là một lần rất “hòa thuận”, chỉ có điều, khi hai người đang ra
khỏi phòng thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn. An Ninh vừa mở cửa, thì phát hiện có
người đang trong phòng thí nghiệm đối diện với phòng này, một nam một nữ, hơn
nữa lại đang diễn cảnh “trẻ con không nên xem”. Tuy bây giờ là chiều tối, nhưng
còn chưa tới ban đêm mà. Meo Meo đứng sững tại chỗ, người phía sau nắm nhẹ vai
cô kéo về sau một bước, cô theo bản năng muốn lên tiếng nhưng đối phương đã
bưng kín miệng cô.
“Em thật là ngốc.” Trong giọng anh dường như mang theo rất nhiều ý cười.
An Ninh phản ứng, nhưng vào giây phút này, hơi thở của người phía sau phả lên
cổ cô, lưng cô dán sát vào người anh, có thể cảm thấy rõ ràng lồng ngực anh lên
xuống nhịp nhàng. Thế là An Ninh còn thấy căng thẳng hơn so với lúc nhìn thấy
màn hôn nhau nồng nhiệt thắm thiết vừa rồi.
Mạc Đình ghé sát tai cô, cười nhẹ nói: “Đừng liếm tay anh.”
Làm gì có? Cô chỉ là muốn nói chuyện thôi, vừa định kéo tay anh xuống, hai
người bên ngoài hình như nghe thấy tiếng động, bèn kêu lên: “Ai?”
An Ninh không dám nhúc nhích, thời gian từng phút từng giây trôi qua, nghe
tiếng thở dốc bên ngoài thật khiến người ta đỏ mặt tía tai, cô muốn chết đi cho
rồi.
Đây là chuyện xấu hổ nhất từ trước đến giờ trong cuộc đời Lý An Ninh.
Đêm đó, cô về kể cho đám Mao Mao nghe chuyện này, tất nhiên với điều kiện trước
tiên là che giấu tình cảnh của mình lúc ấy, sau đó cô đi đến kết luận: Đại học
X CMN càng ngày càng phóng túng! Cùng với một câu của đại tỷ họ Phó: “Chị hận
sinh ra không cùng thời với em.”
Phó đại tỷ đến thành phố X chủ yếu là đi công
tác, nhân tiện thăm em gái, hai ngày nay đã quen với cả đám Mao Mao, lúc này cô
đang tựa vào cửa sổ phòng 315, một tay cầm điếu thuốc, nhìn lên bầu trời nửa như
vui vẻ, nửa như buồn rầu.
Mao Mao: “Mấy ngày nay Thanh Đảo đang có duyệt binh, có rất nhiều lính thủy!
Chỉ hận là không thể bay đến đó xem rồi vui vẻ một phen!”
Triều Dương lắc đầu: “Aiz, ngay cả quân nhân cũng không buông tha.”
Tường Vy ha hả cười: “Mao Mao, bà càng ngày càng phong lưu đó.”
Mao Mao: “Làm người mà không phong lưu thì uổng phí tuổi trẻ à.”
Phó đại tỷ: “Ai phong lưu hơn chị chứ?”
“Ừm... Tưởng Giới Thạch ạ.” Một thanh âm chậm rì rì: “Lúc mới mười bốn tuổi ông
ta cưới vợ mười chín tuổi; hai mươi tư tuổi ông ta ở với kỹ nữ hai mươi ba
tuổi; ba mươi hai tuổi ở Học viện Quân sự Hoàng Phố, ông ta nhìn thấy cô bé
Loli mười bốn tuổi; ba mươi tư tuổi rốt cuộc ông ta đã cưa đổ Loli lúc ấy mười
sáu tuổi; lúc bốn mươi hai tuổi vì chính trị, ông ta không thể không xác định
với một ngự tỷ ba mươi tuổi.”
“...”
Phó đại tỷ giật giật khóe mắt: “Cô em, em viết tiếu thuyết được đấy.”
An Ninh mỉm cười, chỉ vào máy tính: “Người khác viết đấy, rất thú vị, cũng coi
như là khớp với sự thật lịch sử.”
Tường Vy: “Chị ơi, chị tha cho bà ấy đi, bà ấy không cố ý đâu!”
Phó đại tỷ: “Đầu óc em có bệnh à?”
Đêm đó Phó đại tỷ liền lôi bạn Meo Meo đi xem phim, đại tỷ luôn luôn nhìn người
bằng trực giác, nhìn trúng là chọn trúng! Meo Meo đáng thương là động vật ban
ngày, hoạt động ban đêm chẳng khác nào tra tấn tinh thần, nhưng lại không giỏi
cự tuyệt người ta, mà bạn bè bên cạnh lại toàn trốn góc tường không