Pair of Vintage Old School Fru
Bức Thư Bị Lãng Quên

Bức Thư Bị Lãng Quên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322292

Bình chọn: 7.00/10/229 lượt.

túc xá, An Ninh thực sự có

chút ủ rũ, về đến cổng ký túc xá thì gặp một bóng người quen thuộc, Giang Húc

đang quay lưng về phía cô, mà lúc này đối diện anh ta là Mao Mao, âm thanh quen

thuộc truyền đến: “Nếu không anh đi theo em! Hay em theo anh cũng được!”

An Ninh day day thái dương, gần đây cô có chút mệt mỏi, hay là đi đường vòng

nhỉ, thế nhưng, cô đã quên mất phía sau còn có Triều Dương: “A Mao!?”

Mao Mao “a” một tiếng, nhoẻn cười nhảy chân sáo về phía hai người: “Anh chàng

này đến tìm Tường Vy, tôi nói chi bằng nói chuyện với tôi đi, anh ta đồng ý

đó.”

“...”

Lúc này Giang Húc đi đến bên cạnh An Ninh: “Đã lâu không gặp.”

An Ninh cũng đáp lại: “Đã lâu không gặp”, tiếp theo hình như là đối phương chờ

cô mở lời “Anh tìm Tường Vy à?”

“Coi như là vậy.” Đối phương trả lời có chút hàm ý sâu xa.

An Ninh “ồ” một tiếng, vừa cúi đầu, di động liền vang lên, cô nói xin lỗi rồi

bước sang một bên nghe điện thoại: “A lô?”

“Em tìm anh à?” Ngữ điệu của anh rời rạc, giọng khàn khàn.

Phản ứng đầu tiên của An Ninh là nhớ lại hành động hấp tấp lúc trước của mình,

vì thế cô lập tức chống chế: “Không...”

Bên kia ngừng một chút: “Thật không?” Câu hỏi ngắn gọn lại lãnh đạm đến cực độ

khiến người đang nghe ngẩn ngơ.

Mao Mao hỏi: “Meo Meo, ai thế, có phải Tường Vy không? Kêu bà ấy về nhanh lên,

có người đợi kìa.”

An Ninh vốn định giả bộ nói tiếp gì đó, nhung đó không phải sở trường của cô,

đúng lúc này Giang Húc xáp lại nói với cô: “Xong chưa? Anh có chuyện muốn nói

với em.”

An Ninh nhíu mày, theo bản năng lui về phía sau một bước, đầu dây bên kia hình

như nói câu “Thôi, quên đi” rồi chuẩn bị cúp máy “Đợi chút.” Gọi rồi cô mới

thấy mình chẳng có lý do gì cả.

“Tôi có mua thuốc cảm.” Cuối cùng cô cũng đã nói ra, hơi hồi hộp, nếu đối

phương không phải là Từ Mạc Đình, có lẽ biểu hiện của cô sẽ vững vàng hơn

nhiều, nhưng mặc kệ, An Ninh hy vọng bản thân chí ít phải tỏ ra thẳng thắn chân

thành: “Anh đang ở đâu?”

“Ký túc xá.”

“Tôi qua đó, anh chờ một chút.”

Anh lên tiếng đồng ý, không nói gì thêm, rồi cúp máy.

Thái độ lạnh nhạt của anh khiến An Ninh cảm thấy mình đang làm một việc thừa

thãi, người ta cũng đã đi bệnh viện, sao có thể còn chưa uống thuốc chứ. Khi cô

vừa quay người lại, phát hiện ba đôi mắt đều đang nhìn chằm chằm vào mình: “Gì

thế?”

“Là người đó hả?” Mao Mao cười, dường như đã nắm bắt được tin tức bên trong:

“Trai đẹp nói gì với bà thế?”

Triều Dương cũng hiểu ra: “Tốt quá Meo Meo, ban nãy bà nói bị cảm thật ra là

mua thuốc cho người ta hả?”

Khó trách An Ninh lúc này lại đỏ mặt, sau đó dứt khoát kiên quyết rời khỏi đó,

không dám chần chừ: “Tôi đi ra ngoài một lúc.”

Sau khi đã chạy được một đoạn khá xa, An Ninh mới nhớ ra cô không biết anh ở ký

túc xá nào, nhưng lại ngại đối phương đang không khỏe nên không dám gọi điện.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, cô liền gọi cho bạn cùng phòng của anh, kết quả là

người kia vừa nghe máy đã đưa ngay cho anh: “Mạc Đình, điện thoại của bạn gái

cậu.”

An Ninh: “...”

“Khu số bốn, phòng hai trăm mười bảy.” Giọng nói vốn dĩ lạnh nhạt lúc này hình

như đã tiêu tan, nhưng mà, anh ta cũng quá thần thông quảng đại... Cô còn chưa

hỏi gì hết mà.

Đây là lần đầu tiên An Ninh bước vào ký túc xá nam sinh, khó trách trong lòng

có chút run sợ, cô chưa kịp gõ cửa thì đã có người nhanh chân hơn, khuôn mặt

tươi cười của Trương Tề ló ra: “Em thật là mau lẹ đó, lão đại còn bảo anh đi

xuống đón em kìa, mau vào đi!”

An Ninh cười dịu dàng, cố gắng tỏ ra bình tĩnh: “Làm phiền các anh rồi.”

“Ha, đây là vinh hạnh của bọn anh mà.”

“Lão Trương!” Bên trong có người giả bộ không kiên nhẫn nổi, nhao ra ngó

nghiêng: “Mau để cho mỹ nhân vào đi chứ.”

An Ninh thật có chút ngại ngùng, bên trong còn có hai người không quen biết, mà

Từ Mạc Đình vừa rửa mặt xong bước ra khỏi nhà vệ sinh, hai người cứ như thế đối

mặt nhau, sắc mặt của anh có chút nhợt nhạt, môi cũng hơi khô, nhưng ánh mắt

vẫn sâu thẳm, sắc sảo.

Một người tỏ vẻ già dặn đi đến, đặt tay lên vai Trương Tề, chào hỏi An Ninh, cô

cũng lịch sự đáp lại.

Mạc Đình liếc nhìn cô, đi đên bàn trà rót nước uống, ký túc xá nam lớn hơn ký

túc xá nữ, đặc biệt là khu của khoa Ngoại giao, trường học rõ ràng có sự thiên

vị giữa các khoa mà, bên đây còn có phòng khách nhỏ nữa.

“Thuốc đâu?” Chờ An Ninh ngồi xuống, anh liền nhỏ giọng hỏi một câu, làm cho

tất cả mọi người chú ý, Trương Tề cười nói: “Lão đại, nên giải thích cho tụi

này một chút đi.”

“Muốn nghe báo cáo chính thức hay thông báo nội bộ?” Anh đã xem xong hướng dẫn

sử dụng của mấy hộp thuốc mà ai đó mang tới, lấy hai viên uống.

“Có căn cứ xác thực không?”

“Tui còn tưởng rằng xác thực bằng mắt đã đủ rồi.”

Nam sinh già dặn cảm thán: “Ghê gớm, ghê gớm.”

An Ninh lễ phép ngồi một bên, đối với việc đấu võ mồm của họ xem như nửa biết

nửa đoán, nhưng căn cơ tu vi của cô có thể đạt đến cảnh giới cho dù núi lở ngay

trước mắt cũng không biến sắc. Chỉ là lúc đầu cô nghĩ đưa thuốc xong, ra vẻ an

ủi một chút rồi trở về ký túc xá, kết quả lại bị ba anh chàng lôi kéo