
lên, người lái xe
kia khuôn mặt thân quen nhưng cô có thể xác định là không biết, hẳn là
không có kêu cô rồi. Xoay người rời đi, chỉ nghe một thanh âm đã từng đã từng rất rất quen thuộc từ phía sau truyền tới “Tiểu Kiều, là anh. Lên
xe đi.”
Từng đã quen thuộc đến như vậy, dỡ dĩ
thanh âm của người này đã hóa thành tro bụi từ lâu nhưng cô vẫn có thể
nghe được. Thế giới quả thật là nhỏ, thành phố S này lại càng nhỏ hơn,
như thế nào mà lại gặp phải anh ta. Tuy rằng đã cho rằng cả đời này sẽ
không thể gặp lại anh thế nhưng ở giữa con mưa lớn giàn giụa của bão tố, tại nơi nhà ga công cộng nho nhỏ này liền dễ dàng gặp lại như vậy.
Cô cũng không có quay đầu, cũng không có tạm dừng lại mà ngược lại bước chân càng nhanh hơn. Hắn đẩy cửa xe ra,
đuổi theo một phen giữ lấy cánh tay của cô “Tiểu Kiều, là anh… Tần Mộ
Thiên.” Cô đương nhiên biết là anh, lại kêu tên cô như thế trên đời này
ước chừng cũng chỉ có anh mà thôi. Nguyên nhân là vì anh nên cô sở dĩ
mới phải đi. Cái này gọi là một ngày bị rắn cắn thì mười năm vẫn còn sợ.
Cô chậm rãi quay đầu, cách một lớp mưa
bụi đang không ngừng rơi xuống, híp mắt nhìn hắn, bình tĩnh như nước
“Thực xin lỗi, tôi không biết anh. Anh nhận sai người rồi. Mời anh buông tay.” Con mắt đảo quanh, một mảnh thanh lãnh cùng hờ hững, giống như là nhìn một người xa lạ, cuối cùng kỳ quái thế nào cũng chỉ là người xa lạ mà thôi.
Hắn hơi hơi ngạc nhiên đứng ở nơi đó
nhưng nháy mắt liền đã hiểu được cô không nghĩ sẽ nhìn thấy hắn, giọng
nói kia dần dần thấp xuống đến cuối cùng như muốn cầu xin “Mưa lớn như
vậy, có cái gì nói thì chúng ta vào trong xe rồi nói sau.” Mưa lớn không ngừng đánh vào trên người hắn, làm ướt lỗ chỗ nơi bộ âu phục màu xám
bạc trên người hắn.
Tay hắn vẫn như trước vẫn rất dày và
chân thực như vậy, lòng bàn tay vẫn như trước ấm áp và nóng rực là thế,
phảng phất thật nhiều năm trước hắn nắm tay cô khiến cô có cảm giác
….đau đớn trong lòng dậy lên. Cô dùng sức gạt tay hắn,giống như có vi
khuẩn vậy mà cũng chưa từng nghĩ qua sẽ làm cho người ta trí mạng. Cô
lại lạnh lùng thốt ra “Mời anh buông ra, tôi không biết anh.”
Nếu như năm đó cô không có yêu anh,
không cùng anh có những kỷ niệm đẹp. Đúng vậy nếu tất cả chỉ là những
lời nói đầu môi, cô tình nguyện cho tới bây giờ không quá yêu anh như
vậy.
Ánh mắt của hắn thâm thúy hắc trầm, sâu
không thấy đáy, lúc này cư nhiên tràn đầy đều là thương tiếc cùng thiết
tha “Em muốn đi đâu? Anh đưa em….” Cô không hề để ý đến hắn, giống như
cái danh hắn mang chỉ là một người xa lạ, liền xem một cái liếc mắt cũng là dư thừa. Cô xoay người, cũng không quay đầu lại, hướng đại sảnh mà
đi tới. Động tác nhanh chóng giống như sau lưng có bầy sói đang đuổi
theo vậy.
Hắn một người lẳng lặng đứng ở nơi đó,
tay vẫn duy trì trạng thái khi bị cô hất tay ra, vẫn nắm như vậy nhưng
lại vô lực. Những giọt mưa càng không ngừng đánh trên người hắn, chỉ ngơ ngác đứng đó nhìn theo hướng cô đi.
Nguyên nhân tất cả đều vì hắn, hắn tạo
nên cục diện như thế này, để cô rời khỏi hắn.Tất cả đều là hắn tạo
thành, hắn xứng đáng như vậy. Phản ứng của cô đối với hắn ngày hôm nay
như vậy đã là khách khí lắm rồi. Còn nhớ rõ hai người chia tay ngày đó,
cô hung hắng đánh cho hắn mấy cái bạt tai, trong mắt tràn đầy lửa hận
“Tần Mộ Thiên, đời này tôi muốn gặp lại anh …..”
Những giọt mưa càng rơi xuống giống như
những hạt kim cương càng lộng lẫy, lóa mắt. Kia có lẽ là những ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời hắn. Cô đã từng kéo tay hắn, kiện đinh mà nói
“Em mặc kệ. Tần Mộ Thiên, em muốn ở cùng một chỗ với anh.” Ngay cả cha
mẹ cô phản đối, anh trai cô phản đối, toàn thế giới này đều phản đối
nhưng cô vẫn muốn cùng hắn ở một chỗ.
Hắn dừng lại thật sâu trên người cô, đôi mắt thâm tu như bầu trời chưa đựng nhiều điểm tinh quang “Tiểu Kiều, em về sau sẽ hối hận.”
Cô cười, tràn đầy tự tin lắc đầu, đôi
mắt híp lại giống như hoa hồng chưa từng khai bông, lóa mắt mà kiều mị
“Không, Lâu Lục Kiều em cho tới bây giờ sẽ không hối hận. Em muốn cùng
anh ở một chỗ. Cả đời ở bên cạnh anh.” Cô tự nhiên biết hậu quả nếu mình làm như vậy, cha mẹ và anh trai nhất định sẽ cắt đứt viện trợ kinh tế
vẫn đang duy trì này. Từ lúc biết cô cùng anh yêu nhau, cha mẹ liền lấy
vấn đề kinh tế uy hiếp cô.
Cô lôi kéo hắn “Đi, Tần Mộ Thiên. Chúng
ta đi mua nhẫn đi.” Hắn phản bác lại đem cô ôm vào trong lòng “Tiểu
Kiều, anh không có nghĩ sẽ kết hôn với em bây giờ. Chờ chúng ta về nước, chờ anh thành công lấy điểm trước mặt gia đình em. Gia đình em chập
nhận anh thì chúng ta hãy kết hôn. Anh hi vọng có thể cho em một cuộc
sống hạnh phúc, ấm no.” Cô lấy khuỷu tay đánh hắn, giương mắt ngạo nghễ
nhìn hắn “Tần Mộ Thiên, nếu em muốn một cuộc sống tốt chỉ khi cùng anh
chung tay chia sẻ thì thế nào? Em cơ bản có cuộc sống không tốt sao? Làm gì phải đợi về sau chứ?”
Hắn thoạt không thể nói gì. Đúng vậy,
nhà cô cũng dòng dõi thư hương lại giàu có, thân là con gái duy nhất
trong nhà và lại rất đáng yêu. Cô từ nhỏ được nâng niu trong lòng bàn
tay mà lớn lên. Không