Bồi Hồi

Bồi Hồi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321875

Bình chọn: 9.5.00/10/187 lượt.

2 chị em đánh đàn rất giỏi. 1 người lấy Chu Du và một người lấy Tôn Sách)

***

“Hậu tộc Trịnh quốc công gia, hai đời khai quốc và kế nhiệm, đều tay nắm đại quyền, mãi tới tận thế hệ này mới thật sự suy thoái. Chuyện hai đời Trịnh quốc công tiền nhiệm đều cường lực chèn ép Hoàng Vương và Phó tần bị tiết lộ ra ngoài. Uy hoàng đế và Cao tổ…”

Trần Tế Nguyệt cười lạnh, “Đều là hạng người ba phải (giảng hòa vô nguyên tắc). Có thể hàm hồ cho qua, cũng không bị giới hạn bởi những tiểu tiết kia. Lúc ấy còn có Bộ khúc Bắc Trần làm nữ quan trong cung, sau khi Phó tần chết, nội ngoại truyền đến tin tức, ngầm bảo vệ Cao tổ… Nhưng thực sự không thể chịu đựng những thứ kia, nhìn hắn đăng cơ liền rời cung.” (MTY xin lan man một chút: người làm vua, vì củng cố cân bằng quyền lực, phải nhẫn nhịn giảng hòa, lấy đại cục làm trọng, Bắc Trần vốn trượng nghĩa khí, nhìn không được.)

Im lặng trong chốc lát, “Đương nhiệm hoàng đế ngược lại rất không khách khí, biết được thân thế của mình, trực tiếp truy tìm nơi Bắc Trần gia tụ cư. Cha ta và một đám Bộ khúc huynh đệ còn niên thiếu, cùng Dương đế thực sự là không hòa thuận. Vốn không muốn để ý đến hắn, thế nhưng… tộc muội của Hoàng Vương, Phó tần nương nương, vẫn là sinh ra từ chung một nguồn gốc.

“Không nhẫn tâm cắt đứt tâm huyết của Hoàng Vương… Không có Hoàng Vương tuyệt đối sẽ không có Đại Yến. Lúc đó thực sự là bấp bênh, loạn trong giặc ngoài. Cha ta tuổi còn trẻ đã là Cự Tử tân nhiệm, thương nghị cùng chư Bộ khúc, cuối cùng mới quyết định xuất sơn lược trợ… Ai ngờ lại bị hoàng gia Mộ Dung lừa một vố. Làm cha ta tức giận đến bây giờ hễ nhắc đến là mắng chửi hoàng đế…”

Trần Tế Nguyệt nở một nụ cười bất đắc dĩ, “Đây là, bí mật mà chúng ta chưa bao giờ hé môi với Nam Trần. Cảm thấy, thật bẽ mặt.”

Trần Thập Thất ánh mắt mềm mại ngẩng đầu nhìn hắn, ô đã sớm thu lại, “Rất bội phục, không hề bẽ mặt. Ta tuyệt đối sẽ không nói cho bất cứ người nào. Có nói mớ cũng sẽ không thổ lộ.”

Ánh mắt màu hổ phách đậm, cũng nhìn rất đẹp. Lúc rời đi, Trần Tế Nguyệt chìa cánh tay cho Trần Thập Thất, nàng chần chừ một lúc, mới khoác lên mượn lực. Đường xa như thế, nàng quả thực mệt mỏi.

Nhất định là bởi vì mệt, cho nên một đường cũng không muốn nói chuyện. Trần Thập Thất yên lặng nghĩ.

Kỳ thực nàng còn nghĩ rất nhiều, rất nhiều. Chỉ là vô số ý niệm theo dòng suy nghĩ mà ra, vụt qua trong một thoáng, trật tự đều rất rõ ràng, chỉ là không tổ chức được.

Trở lại biệt viện, nàng nói, “Mệt rồi.” Trần Tế Nguyệt liền dừng bước lại, nhìn theo nàng đi vào.

Nhưng nàng đi được dăm ba bước, đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Trần Tế Nguyệt, không đầu không đuôi nói, “Phá quân. Quả nhiên đúng vậy, đích thực là, phá quân.”

… Hả?

Nhưng Trần Thập Thất không giải thích, chỉ là khẽ khom người hành lễ, liền vịn tay Thiết Hoàn tiến vào.

Trần Tế Nguyệt ngơ ngác đứng ở cửa, bừng tỉnh gọi Ngô Ưng lại, “Ta nhớ trong nhóm các ngươi, ngươi là rành thiên văn nhất.”

Ngô Ưng trong lòng thầm kêu khổ, vẫn một mực cung kính đem tất cả hàm ý của sao Phá quân tinh nói một lèo, vỏn vẹn đủ nửa canh giờ.

“Như vậy, ra là thế.” Trần Tế Nguyệt có chút trì trệ gật gật đầu, mắt phượng không uy tự nghiêm lườm Ngô Ưng, “Lời không nên nói, thì nuốt vào bụng, rõ chưa?”

Ngô Ưng toàn thân lông măng đều dựng đứng. Sao ngài biết?! Sao ngài biết thuộc hạ đang định đưa tin cho Cự Tử?

“Muốn xuống Nam Dương thăm thú một chút không?” Trần Tế Nguyệt cười nhẹ, uy nghi càng tăng hơn, “Toàn bộ mười sáu người.”

Ngô Ưng cùng một đám Bộ khúc liên can đều gần khóc đến nơi. Bọn họ đều là người phương bắc, ai nấy đều say tàu đến ngắc ngoẻo a.

Việc này so với diệt khẩu không kém là bao a thiếu chủ!

Hai mắt đẫm lệ dõi theo thiếu chủ đại nhân thong thả giục ngựa mà đi, chúng Bộ khúc chỉ muốn ôm nhau mà gào khóc.

“Chậm đã.” Ngô Ưng đột nhiên kịp phản ứng, “Thiếu chủ và Thập Thất nương tử đây coi là… có nói chuyện hay là không?”

Đúng vậy, đây là thổ lộ đúng không? Nói có á, đề tài lại đi vòng qua thiên sơn vạn lý, dọc đường nói nhiều nhất là Hoàng Vương nương nương. Nói không có, bầu không khí vừa rồi thực sự rất, rất làm cho người ta thẹn thùng a.

Chúng Bộ khúc càng rối rắm. Không rõ phán quyết, không rõ phạt hình, ngay cả muốn cáo trạng… cũng không biết hạ bút thế nào.

Có cần thiết phải khó chịu như vậy không a thiếu chủ! Thảo nào Bộ khúc kinh thành đều bị bức đến điên điên khùng khùng rồi.

Tự dưng thật muốn về nhà… về lại quê nhà Thanh Châu. Mẹ ơi con muốn về nhà! Kinh thành thật không phải là đất lành a…

Ngô Ưng ngẩng đầu nhìn trăng thở dài, những Bộ khúc khác cũng hùa theo thở vắn than dài. Mỗi người đều hoảng sợ không thể qua nổi đêm nay.

Các tư tưởng cử Mặc Tử (Mặc Địch): Kiêm ái (yêu tất cả mọi người), Thượng hiền (coi trọng người hiền), Phi công (phản đối chiến tranh), Phi nhạc (phản đối âm nhạc thái quá), Tiết dụng (tiết kiệm trong tiêu dùng), Tiết táng (tiết kiệm trong lễ tang), Thiện chí (bàn về chí của trời), Minh quỷ (làm rõ lễ thờ quỷ thần)… chỉ rõ tính cách của giai cấp tiểu tư sản vì vậy mà Mặc Địch trở thành nhà đại biểu tư tưởn


XtGem Forum catalog