
ưng là xuất thân Thư hương thế gia… Kỳ thực một người có cha là tú tài không thứ đệ (không thi đỗ công danh), một người khác chỉ có huynh đệ thi đậu cử tử, nào có phải là thư hương? Lên mặt coi thường nghề của trượng phu mình… Tự đánh mất yêu, nàng chẳng buồn quản chuyện vợ chồng nhà người ta.
Có người trời sinh đầu đã bị kẹt, có lẽ nên xếp vào bệnh nan y. Ngươi muốn chữa cho nàng nàng còn chê ngươi nhiều chuyện. Nàng cùng hai vị phu nhân kia từng nói chuyện qua, chỉ lấy được kết luận như vậy.
“Các ngươi không nên khiến người bệnh sợ hãi, lại càng không nên hù dọa các nàng. Bởi vì khẩn trương sợ hãi sẽ dẫn đến bệnh can khí tích tụ, rất dễ bách bệnh bộc phát, bệnh cũ chưa đi lại thêm tật mới. Phải trấn an họ, lắng nghe họ nói chuyện. Các phu nhân nhất định có thể nghe hiểu lo nghĩ của các nàng.” Trần Thập Thất gật gật đầu với các nữ quyến, “Đẩy mình đến gần người, các ngươi nhất định hiểu. Các đại phu ở phương diện này chưa đủ, phải do các phu nhân bù đắp.”
Các đại phu quả thực không dám tin, Trần Thập Thất thực sự đem phương pháp trị bệnh vô sinh và những chứng bệnh nan y, dốc túi truyền thụ. Chỉ có ngươi có chịu hỏi hay không, không có chuyện nàng không muốn đáp. Yêu cầu của nàng rất nghiêm ngặt, không chiếu theo phương thuốc của nàng, mời đi, thầy thuốc kiêu ngạo nàng sẽ vô tình đuổi khỏi viện, nhưng chưa từng có ý niệm sẽ giấu nghề riêng.
Con đường “phu thê hợp chẩn” còn rất dài dằng dặc, nhưng đã xuất hiện ánh rạng đông. Giảm thiểu đi rất nhiều tiếc nuối và oán giận của lực bất tòng tâm, “Lễ phòng” đã không còn vách tường cao nguy nga dù có đánh cỡ nào cũng không đổ nữa.
Bồi Hồi nương tử từ chối không thu đồ, tri thức cho đi so với bất kỳ một sư phụ nào càng nhiều càng sâu rộng hơn, có đôi chỗ thậm chí không thể tưởng tượng nổi, lúc phải đối mặt với người bệnh mới bừng tỉnh đại ngộ. Những đại phu lâu năm như họ đây, tuổi tác so với Bồi Hồi nương tử lớn hơn cả một khoảng lớn, đối với nàng chỉ có tràn đầy tôn kính và cảm kích.
Mỗi khi luận xong một mạch án, đều thận trọng đến chắp tay đại lễ mới xin cáo lui, cũng không dám để Bồi Hồi nương tử đưa tiễn.
Nhìn lên tấm bảng trước cổng “Bồi Hồi biệt viện”, không phải là sản nghiệp của Tĩnh quốc công, mà là Bồi Hồi nương tử với y thuật vượt bậc cả Đại Yến lại rộng rãi vô tư, trong lòng dâng lên cảm kích, giống như kính nể vậy.
*
Kỳ thực ta chỉ là muốn trốn việc, các ông không cần thận trọng thế đâu. Trần Thập Thất thầm nghĩ.
Nàng chỉ có một người, sau khi thanh danh lan xa, chỉ xem bệnh thôi là được rồi, một ngày mười hai canh giờ cũng không đủ dùng. Nàng đích thực là người mê y, thế nhưng những căn bệnh tầm thường cũng không có gì thú vị. Hơn nữa “quần y hội chẩn” luận mạch án, thú vị hơn so với nàng một mình đau khổ chậm chạp tìm tòi. Cũng là những đại phu nhiệt huyết chưa nguội này làm cho nàng đột phát ý tưởng, mà thực tiễn việc “Phu thê hợp chẩn” đánh bại lễ phòng.
Mỗi điểm ấy thôi cũng đủ cho nàng cảm kích những vị đại phu kia rồi.
Đã xem quá đủ những chứng bệnh nan y kia, từ lúc nàng bắt đầu vào kinh một quãng thời gian nàng đã xem được khá khá rồi. Những căn bệnh nan y khó chữa của nữ tử không phải là loại rau cải trồng nhan nhản đầy vườn. Kinh thành mặc dù rất lớn, nhưng bênh nan y chân chính lại không thường có, cũng sẽ không lập tức trí mạng.
Những đại phu kia rất không tệ, có phu nhân như hổ thêm cánh, nhiều lắm thì hơi “khoai” một chút, hơi chỉ điểm liền vòng qua được, quả nhiên là đại phu phụ khoa đứng đầu kinh thành. Cho nên có thể truyền thụ bao nhiêu nàng cũng không hề giữ lại, nàng vừa bớt việc, còn có thể cứu được nhiều rất nhiều tính mạng không đáng chết.
Có lẽ nàng không tài cán chỉ bảo y thuật và y đức, nhưng bên trong có “tiềm di mặc hóa” (thay đổi một cách vô thanh vô thức), những vị đại phu kia ngược lại dần dần sẽ học được tinh túy. Các phu nhân trong lúc cấp thiết vẫn còn bị hãm trong giai đoạn học tập, nhưng hiệu thuốc Phùng Ký cùng những đại phu kia, đều không phải là của Bồi Hồi nương tử, song nàng có thể hợp chung lại thành chỗ cần thiết của chính mình, nhậm nhân duy tài.*
(* Nhậm nhân duy tài: dùng người dựa vào tài cán, trọng dụng nhân tài)
Bọn họ học cách cùng hợp tác với những bà đỡ có danh tiếng và suy nghĩ linh hoạt hơn, cấp cho các phu nhân bổ túc kinh nghiệm chưa đủ và cơ hội thực tập, mà bà đỡ không phải bị miệt thị trong “tam cô lục bà” nữa.
Bồi Hồi nương tử thích giảng nhất về, “Tam nhân hành, tất hữu ngã sư”*, đích xác không hề sai chút nào. Một khi có nhóm hợp tác này, khai đơn có tiệm thuốc Phùng Kỳ bảo đảm dược liệu, chẩn mạch có mười đại phu kia cùng thảo luận qua lại, nội chẩn có bà đỡ và các phu nhân đại phu, lúc sinh nở với một tổ 3 người này, gần như có thể đem xác suất khó sinh hạ xuống điểm thấp nhất.
(*tam nhân hành, tất hữu ngã sư: câu nói nổi tiếng của Khổng Tử: ngôn hành cử chỉ của người khác, nhất định có chỗ đáng cho ta học tập. lựa chọn điểm tốt của họ để học tập, nhìn vào khuyết điểm của họ, tự xét lại bản thân mình có khuyết điểm giống vậy không, nếu có, cần phải cải chính.)
Đây th