
cảm thấy rẻ, tính ra vẫn có lợi. Cô còn chìa ra trước mặt anh để khoe, khiến anh không kìm được phải thốt ra vài câu khen ngợi. Bây giờ nhìn lại, cô chỉ cảm thấy phiền chán, hoặc giả có thể nói, bây giờ cô nhìn gì cũng thấy phiền chán, nhìn gì cũng thấy ghét.
Cô từ từ ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Cố Thừa Đông.
“Anh là vì bức tranh đó mới quen biết với Suzie?” Cô còn nhớ năm đó sau khi đã đạt được giải thưởng, bức tranh này liền được người ta đặt ở trong một triển lãm nào đó, cô lúc đó cũng không quan tâm mấy đến chuyện này, thế nhưng bức tranh ấy bây giờ lại nằm trong tay của Cố Thừa Đông.
Phụ nữ vốn thích đàn ông thành thực với họ, nhưng khi nghe đàn ông nói thật rồi, chính họ lại căm ghét câu trả lời ấy.
Cố Thừa Đông nhìn cô qua kính chiếu hậu, cô lúc nào cũng có những thắc mắc như vậy, chỉ đến khi có được đáp án khiến cô vừa lòng mới thôi.
“Đúng vậy!”
Dương Cẩm Ngưng cắn môi, như vậy coi là gì?
Cô đương nhiên cũng sẽ không tự mình đa tình mà cho rằng sau khi xem bức tranh đó anh mới bị thu hút, rồi nảy sinh tình cảm với cô gái trong tranh, cuối cùng gặp được người thật mới tình cảm dạt dào. Sự thật là anh yêu thích tính cách của Suzie, bị con người của Suzie thu hút, còn bức tranh kia chẳng qua chỉ là một đốm lửa xúc tác mà thôi, yếu tố quyết định vẫn là bản thân Suzie.
Xem ra Thượng đế lúc nào cũng ưu ái với những người lương thiện hơn cả.
Bất luận là bằng con đường nào, ít nhất vẫn cho họ một cơ hội được tồn tại.
Sau khi trở về biệt thự Dạ Hoa, Dương Cẩm Ngưng vẫn không chủ động nói chuyện với Cố Thừa Đông. Cố Thừa Đông vốn là người tùy theo ý người khác, bình thường không thay đổi nổi ai khác, chỉ có thể tự hạn chế chính mình, vì thế anh cũng không muốn đi thay đổi điều gì ở cô.
Cố Thừa Đông đến công ty rồi, Dương Cẩm Ngưng ở nhà nhận được một vài món đồ từ ai đó gửi đến, là bưu phẩm gửi cho Cố Thừa Đông. Dương Cẩm Ngưng nhìn mấy món đồ đó, chỉ nhẹ chau mày.
Cô để dì Hoàng đem tới cho Cố Thừa Đông.
Nửa đêm.
Dương Cẩm Ngưng mặc áo ngủ, từ giường tỉnh dậy, chầm chậm đi đến thư phòng.
Cố Thừa Đông vẫn ngồi ở nơi anh thường làm việc, trên bàn đặt một vài quyển sổ và mấy bức thư, toàn bộ những thứ đó đều do người khác gửi đến.Vỏ hộp bọc những bức thư đó được mở ném sang một bên, trên bề mặt còn dính không ít băng dính, lại không hề bị xé bỏ triệt để, xem ra vẫn còn ngay ngắn một chút. Cô đột nhiên cảm thấy, bọn họ thực sự là không giống nhau, cô sau khi đồ mua trên mạng được gửi tới, cô sẽ rất vui sướng mà muốn mở ra, liền lập tức dùng tay xé bỏ, cái hộp sẽ bị xé tới mức xấu xí khó coi, cuối cùng vẫn là mở không được, liền chạy đi tìm kéo đến cắt. Cố Thừa Đông làm việc, vẫn là vô cùng có lí trí như thế. Việc này ngẫm lại, cô không biết là có nên tự chúc mừng hay không đây, vì bản thân cô đã từng khiến anh mất đi lí trí, cho dù việc đó đã bị che lấp vào bóng tối.
Cô nhìn Cố Thừa Đông cẩn thận lấy ra từng phong thư, cẩn thận mở ra, biểu tình của anh vô cùng trân trọng. Cô quan sát của anh, hành động này vô cùng lớn mật, thế nhưng cho dù cô có đứng ở nơi này thì anh vẫn không phát hiện ra cô. Sự chú ý của anh đã hoàn toàn bị những lá thư kia thu hút, anh bước vào một thế giới khác, hoàn toàn quên mất cô, cũng có thể nói là anh đang ở trong một thế giới riềng mà Dương Cẩm Ngưng cô không thể nào lại gần được.
Một tay cô men theo mép cửa, không thể nào tiếp tục đè xuống những suy nghĩ trong lòng mình, bởi vì cô biết, trong thế giới đó của anh, thời khắc này người ngự trị trong đó chính là Suzie, đó là thế giới chỉ thuộc về hai người bọn họ.
Những bức thư đó cũng chính là của Suzie.
Thực ra chữ viết của Suzie cũng không đẹp, viết viết vẽ vẽ, giống như là chữ của học sinh tiểu học vậy, nhưng ai đã từng nhìn qua đều không thể nào phủ nhận rằng, xem chữ viết của cô sẽ có cảm giác vừa chân thật lại vừa đáng yêu. (Cà Chua: kaka, chữ viết của mềnh cũng như thế đấy.. nhưng mà không thích giống bà Suzie này đâu. ^^)
Cố Thừa Đông xé tiếp một lá thư, lại tiếp tục xem.
Những lá thư này là sau khi anh ra nước ngoài, Suzie ở nhà viết cho anh, cũng chưa từng gửi đi. Cũng giống như Suzie đã từng nói, cô không muốn mình đi quấy rầy anh, cô mang tình yêu của cô viết nên những bức thư lưu lại, cũng không mảy may để anh phát hiện ra.
Biểu tình của anh thành kính như vậy, khiến sự chua chát trong lòng Dương Cẩm Ngưng càng thêm nồng đậm.
Cố Thừa Đông mở quyển nhật kí đó ra, nhìn chằm chằm vào những câu chữ trên đó đến xuất thần.
Suzie: Em vẫn thường nghĩ, liệu có một ngày anh cưới một người khác hay không, sau đó sẽ hoàn toàn đẩy em ra khỏi trái tim anh, rồi hoàn toàn quên mất em…
Anh có như vậy không?
Liệu có xảy ra chuyện đó hay không?
Nếu để em tự mình đưa ra một đáp án, em sẽ ích kỉ mà hy vọng rằng, anh sẽ không như vậy.
Anh dùng tay nhẹ nhàng ve vuốt lên từng con chữ đã nhạt màu.
Suzie: “Bọn họ nói phải dùng mực cacbon viết chữ mới có thể giữ lại lâu hơn một chút, thế nhưng em chỉ thích dùng mực xanh, xem ra vẫn đẹp hơn một chút.”
Cố Thừa Đông