
khó chịu: “Chỉ là một bức tranh…” Dương Cẩm Ngưng nhếch miệng, “Để hoài niệm tới người cũ sao? Nói đơn giản như vậy, cho rằng tôi là kẻ ngu si lắm sao?”
Cố Thừa Đông giằng lấy những mảnh giấy trong tay cô, vung tay một cái, cô liền ngã xuống đất. Nhưng anh cũng không thèm nhìn cô lấy một cái, chỉ cúi người nhặt những mảnh vụn lên. Anh dè dặt cẩn thận từng chút từng chút, giống như những mảnh vụn ấy là thứ quý báu nhất cuộc đời anh.
Nước mắt cô thoáng chốc lã chã rơi xuống, không thể kiềm chế được nữa rồi.
“Suzie mới là người trong lòng anh mà không ai thay thế được?”
“Đúng.”
Giống như cô đã từng nói, ưu điểm lớn nhất của anh chính là rất thành thực, thế nhưng cô thật sự hy vọng anh lừa cô. Cô biết, chỉ cần anh muốn thì anh có thể gạt cô, nhưng anh không muốn vậy, anh không muốn lừa dối cô.
“Anh là vì Suzie nên mới chu cấp tiền cho Diệp Vãn Hi, mới chăm sóc mẹ con bọn họ?”
“Đúng.” Thật ra, cũng không hẳn là chăm sóc, ngoại trừ vấn đề chu cấp kinh tế thì hai mẹ con bọn họ vốn dĩ không có bất cứ quan hệ nào khác với anh. Trừ một lần duy nhất kia, bệnh tình của Tô Tình tái phát, Diệp Vãn Hi quá hoảng loạn nên mới gọi điện cho anh. Giây phút ấy, trong đầu anh lại vang lên câu nói kia của Suzie: “Nếu có thể, mong anh giúp đỡ chị gái em.”
Tất cả đều có lý do, tất cả đều rất rõ ràng hợp lý.
Diệp Vãn Hi đích thực là dựa vào năng lực bản thân mà xin vào làm việc ở Cố Thị, Cố Thừa Đông không hề dành cho cô ta bất cứ đặc quyền nào. Thậm chí, lúc cô ta chủ động trả lại khoản tiền kia cho anh, anh cũng không từ chối. Anh không hề muốn có bất cứ dây mơ rễ má nào với phụ nữ, đặc biệt là vấn đề tình cảm. Phụ nữ nhiều người thường tự cho mình là đúng, nếu bạn đối xử với một người phụ nữ nhân đạo một chút thì điều đó có nghĩa là bạn có cảm tình với cô ta, vì thế mới khiến cô ta có những suy nghĩ lệch lạc.
Dương Cẩm Ngưng vẫn chưa rời mắt khỏi Cố Thừa Đông. Suzie quả nhiên là không tầm thường, chết rồi mà vẫn còn sức ảnh hưởng lớn đến vậy.
Cố Thừa Đông đã nhặt hết những mảnh vụn, chuẩn bị đứng lên thì Dương Cẩm Ngưng cũng lập tức đứng dậy, giằng lấy những mảnh giấy trong tay anh tiếp tục xé, hơn nữa, còn hung hăng đá Cố Thừa Đông một cước.
“Vì sao anh lại phải yêu Suzie? Vì nào lúc nào cũng là Suzie?” Nếu như là người khác, cô có thể mặc kệ không thèm để ý, cô có thể hoàn toàn tự tin. Nhưng, vì sao lại là Suzie?
Bộ dạng vừa khó coi vừa hung dữ này của cô không phải là vì muốn phá hủy bức tranh, mà đơn thuần chỉ là muốn phát tiết với người đàn ông này, bộc lộ ra tất cả sự khó chịu của cô, tất cả sự bất bình của cô.
Cố Thừa Đông vẫn chỉ nhìn cô, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh. Bức tranh này là thứ duy nhất mà Suzie để lại cho anh, thứ duy nhất…
Dương Cẩm Ngưng khua chân khua tay loạn xạ đấm đá anh, sức lực yếu ớt. Cố Thừa Đông bắt lấy tay cô: “Em rất để tâm?”
“Đúng.” Cô nhìn anh bằng ánh mắt quật cường qua làn nước mắt.
Anh nhìn cô rất lâu, rồi gật đầu, buông tay cô, quay người đi ra ngoài.
Lúc vừa bước qua ngưỡng cửa, anh ném toàn bộ những mảnh vụn kia vào thùng rác, đầu không ngoảnh lại mà nói: “Dương Cẩm Ngưng, sự tự tin của em đi đâu mất rồi?”
Dương Cẩm Ngưng ngơ ngác đứng đó, nhìn anh rời đi, cô đứng im thật lâu, thật lâu. Cuối cùng, giống như người mất đi toàn bộ sức lực, cô ngồi sụp xuống đất.
Sự tự tin của cô, nó đi đâu mất rồi?
Vì sao gặp phải chuyện này cô lại đánh mất lý trí của bản thân như vậy?
Nhưng hiện giờ cô không muốn suy nghĩ mấy thứ này, tuyệt đối không muốn. Cô thầm muốn khóc một trận, khóc thật to, tốt nhất đừng ai quấy nhiễu cô.
~~~
Cố Thừa Đông cũng không có đi đâu xa, anh chỉ đứng ở bên ngoài thư phòng, trong tay cầm một điếu thuốc, nhưng không hút.
Anh nghe thấy cô khóc, trong đầu anh hiện lên bộ dạng đầy nước mắt của cô.
Vừa rồi đúng là anh rất tức giận, rất phẫn nộ, nhưng sau khi nhìn thấy những giọt nước mắt của cô, tâm tình anh dường như đột ngột có sự biến đổi. Anh không muốn nghĩ xem điều đó có ý nghĩa gì.
Anh chỉ đang nghĩ, nếu như Suzie còn sống, anh nhất định sẽ khuyên nhủ Dương Cẩm Ngưng đừng đi tìm cô ấy so đo, đừng gây chuyện với cô ấy.
Có rất nhiều lúc, chúng ta đều phải thừa nhận rằng, những người có tính tình tốt hoặc dễ dàng thỏa hiệp thường chính là vật bị hy sinh, chẳng hạn như Suzie. Cô là biểu tượng của sự thánh thiện, cô nhất định có thể hiểu được hành động vừa rồi của anh. Còn Dương Cẩm Ngưng thì khác, tính tình cô không tốt, vì vậy những điểm “tốt” này càng cần phải nhân nhượng một chút.
Lý luận kiểu này đúng là không công bằng, nhưng chỉ có thể như vậy, không còn cách nào khác.
Cố Thừa Đông ảo não vì mớ suy nghĩ xuất hiện trong đầu mình, nhưng tiếng khóc không ngừng của cô đã xóa tan đi nỗi phiền não ấy. Anh buông điếu thuốc còn chưa châm lửa, quay vào thư phòng.
“Khóc cái gì mà khóc?”
Cố Thừa Đông ngồi xổm xuống trước mặt cô, cô đẩy anh một cái thay cho câu trả lời, sau đó tự mình đứng dậy đi ra khỏi thư phòng.
Cố Thừa Đông cũng không hề động đậy.
Phụ nữ là giống như một loài động vật đáng ghét vậy, nếu như bạn đối với cô ấy tốt một chút, cô ấy sẽ