
ràng.
Còn tôi,
thật sự có thể khiến cho Đường Thiên Trọng tức giận, phẫn nộ đến mức
vung áo bỏ đi theo đúng dự liệu của Đường Thiên Tiêu hay không?
Ra lệnh cho
người hầu mang canh cá lên, tôi đi thẳng vào phòng ngủ sau hậu viện nghỉ ngơi. Tôi cũng đã lặng lẽ dặn dò Ngưng Sương, nếu Đường Thiên Tiêu hỏi
tới thì bẩm lại rằng Ninh chiêu nghi đột nhiên cảm thấy khó ở, sợ sẽ
thất lễ trước mặt thánh thượng, cho nên đã lui vào nghỉ ngơi.
Nếu nói sâu
hơn nữa, trong cung ngoài cung vẫn có khác biệt, tôi là phi tần hậu
cung, Đường Thiên Trọng tuy là hoàng thân quốc thích, nhưng cũng nên
tránh chạm mặt nhau mới phải phép. Thế nhưng, một khi Đường Thiên Tiêu
đã dẫn người ta đến tận hậu cung thì hiển nhiên không hề coi mấy quy tắc trong cung ra gì hết, cố tình để cho hai chúng tôi chạm mặt nhau một
lần.
Quả nhiên,
về phòng chưa được bao lâu, Ngưng Sương vội vã bước vào với khuôn mặt
hoảng hốt, thì thầm báo lại: “Chiêu nghi, Hoàng thượng truyền khẩu dụ,
nói rằng hiếm khi Khang hầu mới tới đây thăm hỏi, Ninh chiêu nghi không
thể làm mất nhã hứng được, phải mau chóng tới đó thổi một khúc nhạc góp
vui rồi nghỉ ngơi sau”.
Sự việc hoàn toàn nằm trong dự liệu của tôi.
Ngồi trước
bàn trang điểm, tôi tê dại, ngây người nhìn vào khuôn mặt hiện lên trong gương của mình. Không còn phủ lên lớp thuốc bí truyền trước kia, làn da của tôi trắng trẻo, đôi mắt đen nhánh nhưng không chút thần sắc nào,
cho dù ngũ quan hài hòa tươi đẹp, chẳng qua cũng chỉ là mỹ nhân vô cảm,
chẳng quyến rũ chút nào. Một mỹ nhân vô cảm như khúc gỗ, liệu Khang hầu
có thích hay không?
Tôi cầm tấm
giấy son lên, khẽ ngậm vào miệng, điểm xuyết đôi chút đỏ thắm lên môi,
khoác ra ngoài tấm áo lụa mỏng manh màu vàng có thêu bươm bướm, vạt áo
dài thướt tha buông trên mặt đất. Có điều khí chất của tôi hoàn toàn
không phù hợp với những trang phục đại phú đại quý kiểu này, khiến cả
con người trở nên diêm dúa nhưng hết sức tầm thường.
Chỉnh lại
trâm cài trang sức trên đầu, tôi cố ý lấy chiếc tiêu ngọc màu tím chỉ
dùng để trang trí, thử thôi, âm sắc đúng là vô cùng bình thường, sau đó
mới chậm rãi bước ra chính điện. Trước cánh cửa được trạm trổ hình rồng
phượng quấn quít, tấm rèm dây thủy tinh kêu lên tiếng động vui tai trước những cơn gió mát buổi trưa.
Tuy ánh nắng phản chiếu lấp lánh, nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy mấy người cung nữ
đang hầu hạ hai người đàn ông mặc trang phục giản dị hàng ngày, ngồi đối mặt cười nói không dứt. Tôi chẳng nghe thấy bất cứ giao tranh đấu đá,
mỉa mai nào trong cuộc nói chuyện của hai người, khiến tôi cảm thấy
những lời nói huynh đệ bất hòa, tranh giành quyền lực mà thường ngày
Đường Thiên Tiêu vẫn nói chẳng qua chỉ là hiểu lầm mà thôi.
Sau khi tôi
bước tới sau tấm rèm, thân hình của một người đột cứng khựng rồi từ từ
quay người nhìn về phía tôi. Đôi mắt đen láy, sắc bén như chim ưng dường như đã nhìn thấu hết tâm can của tôi vậy. Tôi cố gắng đứng vững thân
người, ung dung, bình thản hành lễ: “Thần thiếp Ninh thị bái kiến Hoàng
thượng”.
Đường Thiên
Tiêu quay đầu qua, mặt phụng khẽ nhếch, miệng cười ha ha: “Thanh Vũ, ở
đây không có người ngoài, không cần phải câu nệ mấy thứ lễ tiết phức tạp kia đâu. Mau vào đây đi”.
Tôi liền đứng dậy, vẫn cúi khom lưng xuống, do dự đứng đằng sau tấm rèm.
Đường Thiên
Tiêu liếc qua Đường Thiên Trọng, mỉm cười nói: “Đây là đại ca Thiên
Trọng của trẫm, cốt nhục tình thâm, là người một nhà cả, không cần phải
câu nệ lễ tiết, mau lại đây ra mắt mau”.
Mấy cung nữ liền bước tới nhấc rèm lên giúp tôi.
Tôi chẳng
thể nào trốn tránh được nữa, cúi rạp xuống, chậm rãi bước tới trước mặt
Đường Thiên Trọng, cúi xuống hành lễ: “Bái kiến hầu gia”.
Đường Thiên
Trọng không hề đáp lễ, thậm chí một hồi lâu cũng không nói bất cứ lời
nào. Hắn đặt tay lên mặt bàn, ống tay áo gấm nhẹ bay trong gió, vừa hay
để thể hiện rõ con báo dữ dằn được thêu trên đó. Tay hắn rất to, đang
nắm chặt chiếc chén ngọc trong tay, từ từ nhấc lên.
Tuy không hề ngước mắt lên, tôi vẫn có thể cảm nhận được hắn vừa chậm rãi thưởng
thức rượu vừa dùng ánh mắt sắc bén không hề úy kị điều gì nhìn thẳng vào khuôn mặt tôi.
Đường Thiên
Tiêu dường như không hề nhìn ra nét mặt dị thường trong ánh mắt của
người anh họ, quay sang nắm lấy bàn tay tôi, kéo mạnh để tôi ngồi lên
đùi ngài, đưa ly rượu ngài mới uống hết một nửa đặt bên miệng tôi rồi
cười nói: “Tiết trời nóng bức, nấu nướng chắc là cực khổ lắm hả? Nàng
mau uống ngụm rượu giải nhiệt đi”.
Tôi vội vã quay đầu qua, thấp giọng nói: “Hoàng thượng, thần thiếp không biết uống rượu”.
Ánh mắt của
Đường Thiên Tiêu đột nhiên tình tứ, đắm say lạ thường, đôi mắt phụng
chan chứa đam mê, đắm chìm, lại còn dùng tay vuốt nhẹ lên khuôn mặt tôi, cười nói tiếp: “Không sao đâu, trẫm sẽ dạy nàng, dần dần sẽ biết uống
thôi. Nào, uống một ngụm thôi”.
Đương nhiên, tôi cũng không phải không uống được chút rượu nào.
Mấy năm qua
sống trong cảnh đạm bạc thanh nhàn, rượu đương nhiên cũng trở thành thứ
xa xỉ, hiếm có. Rượu ngấm vào người, không cẩn thận sẽ để lộ