
ơi này trở thành chỗ nghỉ ngơi của mình”.
Tôi nhớ lại
cách bài trí, trang hoàng trong căn phòng mình đang ở, bèn vội vã hỏi:
“Ý ngươi là, nơi đây chính là phòng ở của Khang hầu tại vương phủ hay
sao?”
Vô Song mỉm
cười nói: “Đương nhiên là thế rồi. Cô nương quan trọng thế nào đối với
hầu gia, làm sao ngài có thể an tâm để cô nương ở chỗ khác được chứ?
Trong cung thì ở phòng nghỉ của hầu gia, ở vương phủ đương nhiên cũng
vẫn là phòng nghỉ của ngài rồi”.
Sau khi tỉnh lại vài ngày, tôi đã từng nghi ngờ như vậy, thế nhưng hàng ngày Đường
Thiên Trọng ghé qua thăm tôi đúng hai lần, sau đó lại rời đi, khiến cho
tôi có cảm giác rằng hắn đang quay về phòng riêng của mình để nghỉ ngơi. Huống hồ, tôi không cam tâm tình nguyện bị hắn giam cầm tại chỗ này,
nên chẳng thèm quan tâm đến việc của hắn.
Tôi chậm rãi bước về một góc, ngồi xuống tựa vào lan can rồi nói: “Tính cách của
Khang hầu cũng kì lạ quá, cứ có người khách nào không an tâm là sẽ để
cho bọn họ ở trong phòng của mình hay sao?”
Vô Song ngồi xuống, xoa bóp bên chân bị thương của tôi rồi nói: “Xem ra… tính cách
của hầu gia quả thực là có đôi chút kỳ lạ. Hai năm trước, khi hầu gia
đến vùng Giang Nam này một lần, lúc quay về thường xuyên hồn phách bay
bổng, đương yên đương lành lại làm một chiếc hồ lớn trong phủ, trồng hoa sen, nói rằng muốn ăn ngó sen nổi tiếng vùng Giang Nam. Khi đến Nam
Triều cũng thế, không có việc gì hậu gia lại chạy tới đây. Thật ra vào
đầu mùa xuân, ở đây lạnh vô cùng, trong hồ không nhìn thấy bất cứ một
bông sen nào, nhưng hầu gia lại còn đích thân đề một tấm biển, tựa là
“Liên Ức” (Hoài niệm hoa sen) gì đó, cô nương có nhìn thấy hay không?”
Tôi nghe
thấy vậy liền ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy tấm biển treo giữa đình đề hai chữ vuông vắn “Liên Ức”, nét bút đẹp đẽ, hoàn toàn không nhận
thấy chút bá khí ngạo mạn thường có ở Đường Thiên Trọng.
Vô Song tiếp tục nói: “Khang hầu lúc đầu rất khó tính, còn có chứng sợ bẩn, bình
thường Thái hậu và các thần tử trong triều tặng ngài không ít mỹ nữ,
nhưng ngài thường không để tâm đến nữ sắc, không thích người khác chạm
vào người mình, nói rằng sợ bẩn. Thế nhưng hôm đó khi ngài cứu cô nương
về phủ, toàn thân cô nương toàn bùn đất, khiến cho mặt đất, đồ đạc chỗ
nào cũng dính bùn, vậy mà ngài chỉ trách bọn nô tì hành động chậm chạp,
làm nhỡ việc thay trang phục trị thương của cô nương. Cô nương nói xem,
tính cách của Khang hầu phải chăng là quá kỳ lạ?”
Từ trước đến nay tôi biết rằng Vô Song trung thành tuyệt đối với chủ nhân của mình,
thật phục cô bé còn biết thuận theo lời nói của tôi để kể cho tôi biết
chủ nhân của mình đã đối xử với tôi tốt như thế nào.
Đối xử với tôi tốt.
Quả thực, hắn đối xử với tôi rất tốt.
Có điều tốt
đến mức độ hắn phải dồn tình địch và người vợ kết tóc se duyên trên danh nghĩa của mình vào chỗ chết, thật sự khiến cho người khác không dám
chấp nhận tình yêu đó.
“Xạ hương thành bụi còn thơm.
Thân sen bẻ gãy còn vương tơ lòng.” [1'>
[1'>.
Chuyển dịch từ hai câu thơ trong bài Đạt Ma Chi Khúc của nhà thơ Đường
Ôn Đình Quân. Nguyên văn: “Đảo xạ thành trần hương bất diệt. Nữu liên
tác thốn ti nan tuyệt”. Trong hai câu thơ này: “hương” đồng âm với
“tương”, “ti” đồng âm với “tư”, ghép lại ý nói dù có thế nào thì nỗi
“tương tư” cũng vẫn còn đây, tình ý quấn quýt đến chết không thay đổi.
Tôi chậm rãi nghĩ đến mối tâm sự riêng của bản thân, nhìn lá sen xanh biếc dưới mặt
hồ, mấy đôi uyên ương đang bình thản bơi lội, liếc nhìn lông vũ của mình dưới mặt nước tĩnh lặng tựa gương.
Đúng lúc
đang thất thần, tôi liền nghe thấy tiếng bơi lội trong nước, tiếp theo
đó là tiếng tăng ni không ngừng đọc niệm Thánh kinh, giống như trong phủ Nhiếp chính vương đang làm pháp sự gì đó, hơn nữa quy mô không hề nhỏ.
Tôi bất giác đứng bật dậy, bước về phía đó vài bước.
Khi sắp sửa
bước tới chiếc cầu trúc, Vô Song đã kéo tôi lại, mỉm cười nói: “Cô
nương, người nhìn xem mặt trời còn chưa xuống núi, ánh nắng ngoài đó vẫn còn rất gắt, đừng có ra đó. Nếu cô nương thật sự muốn đi tản bộ thì đợi thêm chút nữa, hầu gia tới đây, để hầu gia đưa người đi ngắm phong cảnh trong phủ Nhiếp chính vương, đồng thời cũng không để cho đám binh lính
trong phủ Nhiếp chính vương hiểu lầm, có được không?”
Tôi quay đầu lại nhìn cô bé, thấy tôi nhìn cô bé cũng cảm thấy không thoải mái, liền quay đầu nhìn ra hướng khác, nụ cười ngại ngùng, cứng nhắc.
Điểm cuối
cùng của cầu trúc, có bốn tên thị vệ ngồi bên cây nghỉ ngơi, thản nhiên
như không có chuyện gì uống nước, nói chuyện. Thật không dám tưởng tượng trong phủ Nhiếp chính vương nổi danh quân uy nghiêm ngặt lại có những
thị vệ nhàn nhã thế này, lại còn ở ngay nơi hàng ngày Khang hầu ghé
thăm.
Nếu như Vô Song không ngăn tôi lại, khi đi đến đầu cầu trúc kia, chắc hẳn mấy tên thị vệ này sẽ xông tới chặn tôi lại chăng?
Tôi lùi lại
vài bước, mỉm cười nói: “Ồ, chân ta vẫn chưa hồi phục, không muốn đi lại nhiều. Có điều nghe thấy hướng đó truyền lại tiếng niệm kinh cho nên
cảm thấy tò mò mà thôi.”
Vô Song
nhanh chóng t