Bích Tiên Cửu Trùng Xuân Ý Vũ

Bích Tiên Cửu Trùng Xuân Ý Vũ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322673

Bình chọn: 8.00/10/267 lượt.

chịu trả lời.

Lúc này,

ngoài cửa mới truyền vào giọng nói trầm ồm của mọt người: “Bọn họ giờ

đang yên lành trốn ở một thôn nhỏ dưỡng thương. Nếu như nàng sống khỏe

mạnh thì bản hầu bảo đảm hai người họ cũng sẽ khỏe mạnh, nếu như nàng

muốn tìm đến cái chết, bản hầu đương nhiên cũng sẽ không chỉ giết chết

hắn không đâu. Ta quyết không cho hai người được làm đôi vợ chồng ma quỷ dưới âm tào địa phủ. Ta sẽ bắt Trang Bích Lam đến phủ của mình, giày vò hắn vài ba năm rồi mới vứt cho chó rừng ăn hết xác”.

Thân hình

Đường Thiên Trọng ánh lên bởi ánh sáng phía sau lưng hắn, to lớn, đáng

sợ, từ từ bước vào bên trong, mãi cho tới khi hắn bước tới trước giường, tôi mới có thể nhìn thấy khuôn mặt của hắn.

Chiếc áo bào màu đen được thêu chỉ vàng điểm xuyết vô cùng thích hợp với bộ mặt

cương nghị, lạnh lùng, đáng sợ của hắn, đôi mắt sâu thẳm, huyền bí, kiêu ngạo nhìn xuống, sắc nhọn như lưỡi đao, như thể muốn phanh thân thể tôi ra làm trăm mảnh.

Tôi cảm thấy toàn thân ớn lạnh, bất giác đưa tay ôm chặt lấy thân người, nhất thời không dám đáp lại.

Hắn dường

như cảm nhận được nỗi sợ hãi, hoảng hốt của tôi, liền lùi về sau một

bước, khóe miệng nhoẻn lên, hạ cho giọng nói dịu dàng hơn trước: “Nếu

như nàng ngoan ngoãn nghe lời, ta cao hứng có thể sẽ tha cho hai người

họ cũng nên”.

“Hãy chăm sóc cho nàng ấy thật tốt”.

Hắn dặn dò một tiếng rồi đi thẳng ra ngoài cửa không nhìn tôi thêm lần nào.

Không còn

cảm giác sắc bén, đáng sợ kia nữa, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, bất

giác cảm thấy xấu hổ trước sự yếu đuối của bản thân, nhớ lại những lời

nói vừa chỉ trích vừa cầu cạnh của mình đối với hắn vào ngày hôm đó, khẽ “hừm” một tiếng rồi nói: “Tại sao không bảo là ta đang dùng tính mạng

của mình để uy hiếp ngươi chứ?”

Đường Thiên Trọng liền khựng lại, nhưng không hề quay đầu mà còn bước đi nhanh hơn.

Thật ra lúc

nói ra câu này, tôi cũng cảm thấy hối hận vì đã dám như vậy với hắn, cả

người lại toát đầm mồ hôi, lặng lẽ kéo tấm chăn mỏng lên tiếp tục nghỉ

ngơi.

Vô Song cũng do dự một hồi rồi quay lại dặn người đi chuẩn bị mấy món canh tới, mỉm

cười nói thêm: “Cô nương, người đã ngủ suốt bảy, tám ngày nay, không nên nằm mãi như vậy, nếu không chân tay mất hết sức lực, ngược lại càng khó hồi phục nhanh được. Nếu như cô nương có thể chịu đựng được, thì hãy

ngồi dậy uống vài ngụm canh, có được không?”

Tôi đưa tay áo lên thấm mồ hôi trên trán, không nói gì.

Tôi ngược

lại tin chắc rằng Đường Thiên Trọng đã toàn tâm toàn ý, dốc hết tâm tư,

sức lực để cứu mạng tôi. Rõ ràng đã nhiều ngày rồi không ăn uống gì,

nhưng bụng tôi lại chẳng hề có cảm giác đói khát, cũng không biết trong

lúc mê man đã bị trút cho biết bao linh đan diệu dược quý giá trên đời

nữa.

Vô Song thấy tôi không nói gì, cảm thấy vô cùng lo lắng, ngồi bên mép giường ra lời

van nài: “Ninh cô nương, xin hãy uống vài miếng canh thôi. Nếu như hầu

gia nghe nói cô nương không ăn uống gì, không biết sẽ lo lắng đến mức độ nào đâu”.

Tôi mỉm cười khốn khổ: “Ta ăn hay không ăn thì có liên quan gì đến hắn? Hắn có lo lắng hay không thì có can hệ gì đến ta?”

Vô Song cúi

đầu xuống, khẽ lên lời phản bác: “Không có gì liên quan đến cô nương

hết, nhưng tất cả đều can hệ đến hầu gia. Cô nương, người thật sự muốn

phụ bạc cả tấm chân tình của hầu gia dành cho mình hay sao?”

Tôi nhếch

miệng cười khinh khỉnh: “Nếu như không có gì liên can đến ta hết, vậy

thì tấm chân tình của hắn cũng can hệ gì tới ta? Lẽ nào mắt nhìn hắn

chém chết vị hôn phu cùng người tỷ muội thân thiết ngay trước mặt, ta

vẫn còn phải cảm tạ vì hắn đã tha cho mình, từ giờ trở đi phải tri ân,

xúc động trước tâm ý của hắn hay sao?”

Vô Song dường như hiểu ra điều gì: “Ồ, thì ra… thì ra Trang công tử với Ninh cô nương đã từng định hôn?”

Từ sau khi

nhà họ Trang bị diệt môn, chẳng còn ai nhắc đến chuyện hôn sự giữa tôi

và Trang Bích Lam nữa, huống hồ chi, sau đó vật đổi sao dời, triều đại

thay đổi, tôi lại trở thành chiêu nghi của Đường Thiên Tiêu, ngoại trừ

hai chúng tôi ra, liệu còn có ai nhớ đến hôn ước năm xưa?

Vô Song trầm ngâm lên tiếng: “Nếu như là vậy, thật ra… thật ra hầu gia cũng không

thể trách cô nương với Trang công tử quá đỗi thân mật… sau đó nô tì cũng đã hỏi mấy hộ vệ thân cận theo hầu bên cạnh hầu gia. Ban đầu hầu gia

không hề có ý định phải diệt trừ Trang công tử cho bằng được, thế nhưng

trong lòng ngài toàn là hình bóng của cô nương, lại nhìn thấy cô nương

với Trang công tử quá đỗi thân mệt nên nhất thời nóng giận, mới động đến sát giới…”

Là bởi vì tôi với Trang Bích Lam quá đỗi thân mật?

Tôi sực nhớ ra chiếc ôm, chiếc hôn từ biệt với Trang Bích Lam trước khi nhảy xuống ngựa vào hôm đó.

Tôi với

chàng vốn dĩ không phải là những con người tùy tiện dễ dãi, giữa thanh

thiên bạch nhật, làm sao dám làm những hành động vượt quá lễ nghĩa như

vậy? Có điều đối mặt với cuộc phân ly phía trước, cho dù sống hay chết,

có lẽ cũng khó lòng gặp lại nhau lần nữa, vậy nên tình cảm dâng trào,

tôi hoàn toàn không hề muốn né tránh ánh mắt của bất cứ ai.

Còn hành động đó l


XtGem Forum catalog