
liên quan gì đến các cậu? Cũng chẳng giúp ích được gì cho các cậu !”
Im lặng…chẳng ai lên tiếng được câu nào. Những phút trôi qua trong phòng học lớp 11B liên tục có sự biến động = . =. Rồi một tiếng một tên nam
sinh vang lên:
“Đúng vậy, chẳng liên quan gì đến chúng mình nhưng mấy bà này…”
Chưa kịp nói hết câu thì hắn đã bị cả đám con gái nhảy vào bịt miệng, có người còn đá cho hắn một cũ. Ai, sao không dưng lại bị ăn đòn cơ chứ!
“Sao…sao lại không chứ…!”
“Vậy thì vì sao?” – Nhi càng lúc càng thấy nghi ngờ, chắn chắn trong sự việc này có ẩn tình.
“Ờ…thì…”
“Cậu đi sẽ giúp cho thành tích của lớp ta tăng lên chứ sao!”
Lớp trưởng Yến Phương lên tiếng thay cho cô bạn kia. Đám con gái ai ai
cũng thở phào nhẹ nhõm. Ánh mắt họ nhìn Yến Phương như đang nhìn vào vị
cứu tinh của nhân loại vậy.
“Đúng đúng” – không thẹn mà tất cả cùng gạt đầu đồng tình.
Nhìn biểu hiện chắc chắn của lớp trưởng Nhi cũng bớt đi cái phần nào
nghi ngờ. Nhưng…cô vẫn có cảm giác bọn họ đang giấu mình chuyện gì.
“Được rồi, chiều nay chúng ta sẽ ở lại để nâng cao kiến thức âm nhạc cho Nhi.” – Trang lại là người cao giọng tuyên bố.
Cả đám con gái cùng lao vào chỗ Nhi. Người thì quàng cổ, người thì hô khẩu hiệu chiến thắng:
“Yên tâm đi, có tụi này ra tay thì gạo cũng thành vàng.
Trải qua một buổi chiều dưới sự chỉ giáo của “các bậc
chuyên môn” Nhi gần như cảm thấy mình sắp điên đến nơi vậy. Ban đầu cô
cứ tưởng nếu cứ chăm sẽ nhanh chóng kết thúc nhiệm kỳ khoá học âm nhạc
nhưng đâu có dễ như cô nghĩ.
Hai tiếng trước
“Trời ơi, sao trên đời này lại có người tiếp thu kém như cậu? IQ thiên tài của cậu đâu? Sao không bỏ ra mà sử dụng?”
“Hãy cho biết thế nào là một cung? Thế nào là nửa cung?”
“…À…” – Nhi vò đầu suy nghĩ, vừa nãy nói như thế nào nhỉ?
“Nhớ đây là B(xi) còn đây là D(rê).”
Gật gật
“Tốt, bây giờ thử nói lại những nốt tớ vừa chỉ xem nào?” – cô bạn chỉ vào bàn phím
“…Đây là B(xi)…còn D(rê) là…”
“…=_=#”
“Phương Tuyết Nhi” – tất cả cùng quát to tên của con vịt chậm chạp kia
(Nhi: ta chậm chạp hồi nào?*K: ai biểu chị mù nhạc, cho chết! Hắc
hắc*Nhi: trước khi ta chết ta sẽ cho ngươi xuống âm phủ trước! =^=# *K:
chạy…xin cho em nhặt dép…lại chạy)
AAAAAAA Cứ kiểu này mình sẽ phải lên viện thần kinh trung ương mất. Hu
hu…Nhi đi dọc theo nối hành lang tầng một. Cô vừa đi vừa nhìn xuống dưới đất mà đâu hay biết mình đang đi đến đâu. Ngước mắt lên, trước mặt cô
là một khu vười anh đào nở rộ. Đẹp quá! Chưa bao giờ cô được thấy khu
vườn lung linh như vậy. Nhi đưa tay đỡ một cánh hoa và bước vào sâu bên
trong rừng hoa ấy.
Vì sao một nơi tuyệt đẹp như thế mà cô chưa từng được nghe qua? Kỳ lạ! Chợt trong trí nhớ của cô bỗng có một câu nói của Trang:
“Cậu tuyệt đối không được đến gần vườn hoa sau học viện, biết không?”
Trang nói lời này với cô cách đây sáu tháng. Tại sao lại không thể vào?
Một nơi lung linh sắc hoa anh đào đáng lẽ phải là nơi thường hay đến
chứ? Chẳng lẽ có điều gì bí ẩn sao?
Nhi lặng lẽ đi vào sâu trong vườn. Bây giờ trông cô không khác gì Alice bước vào thế giới thần tiên.
“♪…♫…♪…♫…♪”
Một tiếng đàn piano vang lên làm khu vườn vốn yên tĩnh, trầm lặng bỗng
nổi sóng. Âm thanh ấy thật du dương lôi cuốn. Nhi hiếu kì bản năng mách
bảo cô đi theo âm thanh đến nơi đó. Cô đưa tay gạt đám cỏ rồi hướng về
nơi phát ra tiếng đàn.
Một người con trai đang ngồi đó quay lưng lại với Nhi khiến cô không
nhìn ra được khuôn mặt ấy là ai. Cô chỉ thấy hắn ta mặc một bộ vest màu
trắng tinh khôi, mái tóc bồng bềnh theo gió mà bay bay. Đôi bàn tay kia
lướt trên phím đàn nhẹ nhàng, thành thạo tạo ra những cung bậc âm thanh
quyến rũ, mê hoặc lòng người. Hắn ta rốt cuộc là ai? Sao lại có thể đánh ra được khúc nhạc hay đến thế? Mặc dù Nhi không hiểu biết về âm nhạc
nhưng cô có thể cảm nhận được cảm xúc trong từng âm thanh đang phát ra.
Rất nhẹ nhàng, sâu lắng nhưng hình như có cái gì đó lúc ẩn lúc hiện
trong khúc nhạc kia. Nhi không biết đó là cảm xúc gì, cô lắng nghe từng
thanh âm rồi không biết từ bao giờ đã hoà mình vào bản nhạc đó.
“Này, dậy đi…”
Nhi cảm thấy có bàn tay của một ai đó đang lay lay mình. Đôi mắt cô nhẹ
mở ra, hay ta xoa xoa huyệt thái dương. Rốt cuộc đã có chuyện gì? Nhi
ngước lên, khuôn mặt tuấn mỹ của một tên nam sinh, khuôn mặt ấy thỉnh
thoảng bị che lấp bởi mái tóc đén lánh nhưng vẫn không làm giảm nét đẹp
của anh. Nhi cảm thân rất thân quen…rồi chợt mở tròn xoe mắt…Đó chẳng
phải là…
“Người rừng cuối cùng cô đã sống lại.” – giọng nói của Kiệt lạnh tanh
không một cảm xúc. Không thèm liếc nhìn qua vẻ sững sờ của Nhi, hắn đứng dậy phủi phủi trang phục rồi bước đến bên chiếc piano màu trắng kia.
Câu nói của Kiệt như đưa Nhi về với thế giới hiện tại. Cô tức lắm muốn
ngay lập túc ra bóp chết cái mồm ác độc kia. Bình thường Nhi là người
nhẫn nhịn rất tốt nhưng trước mặt Kiệt thì cô không bao giờ kiềm chế
được.
“Tôi mới chỉ ngủ thôi chứ đã chết đâu mà sống lại.”
“…” – Kiệt không thèm nói gì tiếp túc vuốt ve những phím đàn của mình. Nhi bĩu môi vẻ khinh thường:
“Tôi đi xem bói bảo