
hải khỏi MG, nhưng khi MG truyền thông ra bên ngoài cũng chỉ nói là tự xin thôi việc, bảo vệ thanh danh. Cũng vì chuyện này mà Elliott đắc tội với không biết bao nhiêu người, trong công ty có không ít người hận không thể cho anh ấy rơi đài, nhưng cũng khiến cho vô khối người từ đấy về sau thề tử trung với anh ấy. Nghe nói cũng chính vì chuyện đó mà ông Mike bắt đầu thực sự kính trọng anh ấy vài phần, nghe đồn có một lần tham dự họp các tổng giám đốc khu vực Đông Á, ông ấy dùng tiếng Trung nói với vị Chủ tịch HĐQT rằng Lục Lệ Thành có tinh thần hiệp nghĩa, là một người biết trọng tình trọng nghĩa."
Tôi phải bật cười một tiếng : "Tiếng Trung của ông Mike tốt như vậy sao ? Lại xem cả tiểu thuyết võ hiệp của chúng ta nữa cơ à ?"
Young trắng mắt liếc tôi một cái : "Đừng tưởng nhé ! Người ta còn biết cả Bát Đại Sơn Nhân, cả Trúc Lâm Thất Hiền[1'> nữa nhé. Nghe nói trước kia cung cách đối xử của Elliott với mọi người cũng không như thế này đâu, vốn là một người rất nhiệt tình, nhưng dần dần lại trở thành một người lạnh lùng như thế đấy, mà cũng phải nói, anh ấy là một người không có thế lực chống lưng, có thể lên tới vị trí này, thực cũng không dễ gì, không biết đã phải chịu bao nhiêu ám toán phản bội, tâm có thể còn không lạnh hay sao chứ ?"
Tôi cười bĩu môi : "Haizzz, thôi cô đừng có lộ vẻ si mê thán phục như thế đi ! Không chừng là càng ngồi trên cao, mặt càng vênh ngược lên thôi."
Young cũng ngượng ngùng liếc tôi một cái : "Cô nói cũng có phần đúng nhỉ ! Xưa thế nọ, giờ thế này, đương nhiên bây giờ anh ấy cũng không cần giống như bọn mình, phải nịnh nọt cười cợt lấy lòng người khác rồi. Nếu tôi lên tới vị trí của anh ấy, tôi cũng để cho cái mặt suốt ngày phải giả lả cười cợt kia nghỉ ngơi một chút."
"Bộp" một tiếng, một xấp hóa đơn đột nhiên ném vào trên bàn trước mặt tôi.
"Bây giờ là thời gian làm việc, không phải thời gian ngồi tán gẫu." Dưới ánh mắt lạnh như băng của Linda, trông Young cũng chẳng có gì là không thoải mái cả, chỉ hơi cúi xuống mỉm cười, im lặng quay về chỗ ngồi của mình, bắt đầu làm việc.
Tôi nhìn điệu bộ của nàng ta, lại nhớ tới câu nàng ta vừa nói "để cho cái mặt suốt ngày phải giả lả cười cợt kia nghỉ ngơi một chút", không hiểu sao lại muốn cười, mà cũng không kiềm nổi, khóe miệng hơi nhếch lên.
Bất quá nụ cười của tôi và nụ cười của Young biểu lộ ra ý tứ hoàn toàn bất đồng, Linda hơi nhíu nhíu mày nhìn tôi với vẻ bực bội.
"Tháng sau kiểm toán sẽ tới kiểm toán, cô ngồi kiểm tra lại một lượt tất cả hóa đơn của năm ngoái đi."
Hóa đơn một năm trời, mà bắt kiểm tra lại cặn kẽ trong vòng một tháng, cô ta muốn đùa sao ?
"Có cần thiết phải như thế không vậy ? Căn cứ vào nguyên tắc kiểm toán...."
Linda cười lạnh : "Cô làm việc ở công ty này lâu hơn, hay là tôi lâu hơn ? Cô là quản lý, hay tôi là quản lý ? Cô hiểu rõ chuẩn mực hơn, hay tôi hiểu rõ hơn ?"
Nàng ta dám tự cho là hiểu biết về nguyên tắc kiểm toán hơn tôi ? Tôi nhìn chằm chằm vào bụng Linda, tự lẩm nhẩm ba lần liền : "Nàng ta là phụ nữ có thai", sau đó mới cung kính trả lời : "Được, tôi sẽ làm luôn đây."
Linda đã lê chân trở về chỗ mình rồi, mà tôi vẫn cảm thấy có một đôi mắt, bắn thẳng vào sau lưng tôi, làm tôi như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.
2
Trong bận rộn, thời gian trôi nhanh không ngờ, tới lúc tỉnh lại, chớp mắt đã tới giữa trưa.
Bữa trưa gọi một phần cơm bò nạm, hương vị không tệ, ăn ngấu nghiến, nhìn lại thấy vẫn còn sớm, tôi liền đi dạo tới một hàng sách gần đó, thử xem có cuốn sách nào hay ho không, nhân thể cho tiêu bớt cơm.
Trên giá xếp đầy các loại sách, tôi bước lại gần, thấy mấy cuốn truyện tranh cũ cũ : "Anh bên phải, em bên trái", liền cầm lấy một cuốn lật xem thử. Đột nhiên nghe thấy ở phía bên kia giá sách, hình như có tiếng một cô gái vừa lật sách, vừa nói : "Cuốn sách này được lắm, lúc mình mang thai có mua một cuốn, đọc được phết."
"Thật không ? Thế mình cũng mua một cuốn."
Đúng là giọng của Linda. Tôi không muốn chạm mặt với Linda, nên ngồi hẳn xuống, núp dưới giá sách, định yên lặng đợi mấy nàng đi khỏi. Ai ngờ mấy nàng vừa chọn sách, lại vừa nói chuyện phiếm, từ chuyện Linda mang thai, cho tới chuyện hiện giờ văn phòng ai mới đổi bạn gái, cuối cùng chuyện nhảm đã lan tới trên người Elliott.
"Linda, nghe nói nhân viên mới của cậu là một tiểu cô nương, được Elliott rất coi trọng, trông như thế nào nhỉ ?"
"Nhỏ cái gì chứ ! Cũng tương đương tuổi mình đấy."
"Elliott thực coi trọng cô ta sao ?"
Linda bật cười, hơi nhấn giọng : "Thật sự coi trọng nhaaaa!" Âm cuối kéo dài lạ thường.
Người con gái kia cũng cười : "Mọi người đều nói đúng là người đặc biệt nha, mới tới vài ngày, chẳng biết cái gì cả, thế mà đã được cử làm người phụ trách, có điều tuy là người phụ trách hạng mục, thế mà ngay cả đứng lên thuyết trình cũng không làm được, phải nhờ Young làm thay, đúng là con gái bây giờ càng ngày càng không thể tin được, hơn xa so với thế hệ chúng mình. Elliott cũng bị mê hoặc rồi, người có khả năng như cậu thì lại tỏ vẻ không cần, lại trọng dụng cái bình hoa như thế, có phải là anh ta th