
"Chuyện này thì đúng rồi, dù sao chuyện có tệ hơn nữa, thì chúng ta cũng đều phải đối mặt, nếu khóc mà vẫn phải đối mặt, thì thà tự mỉm cười đối mặt còn hơn." Anh đứng dậy, giơ tay cho tôi : "Tới giờ làm rồi!"
Tôi hơi do dự một chút, mới nín thở, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, anh kéo tôi đứng dậy, tôi khẽ cúi đầu nói "Cám ơn", tay anh đúng như những gì tôi đã tưởng tượng, ấm áp khô mát mà mạnh mẽ.
Cuốn sách trong tay tôi đã bị vò nát trông nhàu nhĩ, nên chỉ đành mua luôn. Tới chỗ tính tiền, người bán sách đang muốn vuốt phẳng hộ tôi, tôi vừa nói "được rồi", nhìn thấy trên bìa chàng trai và cô gái kia đang dựa lưng vào nhau, tôi đành nói "thôi bỏ đi" Tuy người bán hàng không hiểu lắm, nhưng tôi đã trả tiền, tôi nói gì, thì đành phải làm theo như thế.
Lúc ra khỏi cửa hàng, tôi sóng vai đi cùng Tống Dực, ánh mắt anh liếc qua cuốn truyện tranh trong tay tôi một cái, hỏi : "Vì sao cô lại làm nhăn rúm cái bìa thế kia ?"
Tôi ngượng không dám trả lời, chỉ đáp : “Anh đoán thử coi, nếu đoán đúng thì tôi sẽ nói cho anh nghe."
Anh cũng không so đo cái trò vặn vẹo chữ nghĩa của tôi, chỉ cười nói : "Chắc vì không đành lòng chia rẽ bọn họ chăng ?"
Tôi giật mình liếc về phía anh, anh lại dừng lại ở xa xa, bên môi thấp thoáng nét cười, có điều vẻ mặt lại thấp thoáng vẻ gì đó bi thương.
Một khắc trước đó, anh còn ở ngay sát bên cạnh tôi, nhưng chỉ sau một khắc, tôi cảm thấy khoảng cách giữa anh và tôi thập phần xa xôi.
Mấy lần tôi định hỏi "Bạn gái của anh đâu ạ ? Cái gì đã làm cho hai người bọn anh người phải, người trái xa rời lẫn nhau ?" Nhưng mãi cho tới lúc chúng tôi tới trước cửa thang máy, tôi cũng không có đủ dũng khí để mở miệng.
Lúc chúng tôi tới thang máy, Lục Lệ Thành đang cầm một cốc café, đi vào từ một cửa khác, thấy tôi và Tống Dực sóng vai nhau đi tới, anh ta quay sang nhìn Tống Dực mỉm cười, chào một tiếng, tuy rằng anh ta không liếc tôi tới nửa cái, nhưng tôi vẫn cảm thấy như có một luồng khí sắc bén lướt qua đỉnh đầu, cố tình bước chậm lại một chút, giãn ra khoảng cách giữa tôi và Tống Dực, lại nhớ tới lời đồn đại mà vừa rồi Tống Dực cũng nghe được, tôi cũng chẳng dám ngẩng cả đầu lên nữa, cố tình lui vào tận trong góc, cố gắng bảo trì khoảng cách với cả hai người bọn họ.
Hai người bọn họ vừa cười vừa nói chuyện rất vui vẻ, tới tầng 17, sau khi cửa thang máy mở ra, lại cùng nhau đi ra ngoài. Đợi tới khi cửa thang máy khép lại hoàn toàn, đợi hình ảnh của hai người bọn họ hoàn toàn biến mất hẳn, tôi mới dám thở phào một hơi, chẳng qua chỉ ngắn ngủi trong vài phút, tôi vẫn cảm thấy khẩn trương tới mức cơ thể cứng đờ.
3
Buổi chiều gọi điện thoại cho Ma Lạt Năng, hẹn nàng cùng ăn tối. Sau khi hết giờ làm việc, đợi Linda đi rồi, tôi mới dám ra về. Trước tới chỗ đại tỷ, mua cho chị ấy thêm chút rau xanh, vừa ngồi tán gẫu, vừa nấu cháo, sau đó lại xào thêm hai đĩa rau, nhìn lên đồng hồ thấy sắp tới giờ hẹn với Ma Lạt Năng, muốn cáo từ, ai ngờ đại tỷ vẫn đầy hứng thú tán gẫu, vẫn ngồi ở trên quầy bar, vừa nhìn tôi làm thức ăn, vừa nói chuyện phiếm với tôi, thậm chí còn giỡn là muốn học nấu ăn với tôi nữa.
Cha mẹ và họ hàng của đại tỷ đều ở xa ngoài ngàn dặm, khỏe mạnh lúc nào cũng có cái bóng hào quang của công việc quanh mình, làm người ta không cảm thấy gì, nhưng lúc bị bệnh trông nàng cô đơn tịch mịch quá, làm lòng tôi lại nhũn ra, chỉ đành gọi điện thoại kêu Ma Lạt Năng cũng tới nhà đại tỷ, lại làm thêm hai món nữa, ba người phụ nữ, bốn món ăn, cùng ăn cháo trắng thêm vào.
Sau khi Ma Lạt Năng bước chân vào cửa xong, đá tung hai chiếc giày cao gót hai nơi, làm bộ giống như lãnh đạo đi tuần phòng, vừa đi vừa chậc chậc mấy tiếng : "Đúng là cuộc sống xa hoa trụy lạc của một gia đình tư bản"
Đại tỷ giả vờ nổi giận : "Tháng nào mà mỗi ngày tôi chẳng chỉ ngủ có ba bốn tiếng đồng hồ, lúc đó cô đang làm cái gì ? Hết thảy mọi thứ tôi có được đều do hai bàn tay tôi làm ra cả."
Ma Lạt Năng quay sang tôi tỏ vẻ hơi sợ, nháy nháy mắt hỏi : "Vì cái gì mà bây giờ mọi người cứ nối đuôi nhau tranh làm giai cấp vô sản nhỉ ? Sợ người khác nói là mình nhiều tiền quá à ?"
"Bởi vì xã hội này thù người giàu, mà mình với cậu chỉ là hai người trong đó, đại tỷ sợ chúng mình lừa gạt chị ấy, vơ vét tài sản của chị ấy, mà sau khi lợi dụng chị ấy xong còn quay lại phỉ báng chị ấy." Tôi trả lời với vẻ rất nghiêm trang.
Đại tỷ "phì" một tiếng, cười nhìn Ma Lạt Năng : "Ai là giai cấp vô sản, ai là giai cấp tư sản, ai nên thù ai, nói rõ thử xem"
Ma Lạt Năng cười ầm lên, ôm lấy vai đại tỷ thân thiết nói : "Mình chỉ thù cái dung mạo xinh đẹp của chị ấy thôi, chị ơi, da chị chăm sóc tốt thế, chị thường chăm sóc ở thẩm mỹ viện nào vậy ?"
Chỉ cần là đàn bà, đương nhiên không thể tránh nổi thích được khen ngợi, nhất là sự khen ngợi xuất phát từ một mỹ nữ, đại tỷ vô cùng cao hứng, vừa cười tủm tỉm vừa ngồi kể lể về mấy cô nàng chăm sóc sắc đẹp cho nàng.
Tôi thầm cảm động, Ma Lạt Năng vốn là người rất kiêu ngạo, nếu không phải vì tôi, đương nhiên chẳng bao giờ nàng chịu lấy lòng một người xa lạ, tôi thầm quay sang nàng làm một cái biểu