
ấy mình không còn hy vọng gì rồi, nghĩ là bây giờ đang có quyền trong tay mà không dùng tới, sau này uổng phí đi sao ?"
Thật không nghĩ cũng có một ngày Tô Mạn tôi lại có thể dựa vào bề ngoài để kiếm cơm. Tôi cắn môi, tay nắm chặt lấy mấy cuốn truyện tranh, trên trang bìa, hai người con trai và con gái kia vốn một người đi về bên phải, một người đi về bên trái, càng lúc càng xa nhau, bây giờ lại bị tôi siết chặt dúm lại gần nhau.
Có một người nào đó vừa xem sách vừa đi lại gần chỗ tôi, lẽ ra, tôi phải chủ động nhường đường cho anh ta, nhưng vốn tôi đang ngồi núp ở dưới giá sách, muốn động cũng không động được, mà hình như anh ta cũng không định đi qua, chỉ đứng bên cạnh tôi.
Tiếng trò chuyện phía bên kia vẫn truyền tới, Linda cười lạnh một tiếng : "Ai mà biết được? Bọn họ làm cái gì cũng chẳng liên quan tới mình, nhưng tốt nhất đừng ảnh hưởng tới công việc bình thường của mình, nếu không kẻ đầu trọc sợ gì bị nắm tóc, đừng ai mong được thoải mái."
Giọng nữ kia cười nói : "Đúng rồi, rốt cuộc cô ả kia trông như thế nào ? Chiều mình tìm cớ tới phòng cậu, cậu chỉ cho mình xem thử nhé."
Linda tỏ vẻ khinh thường : "Cũng chẳng xinh xắn gì cho cam ? Quá lắm thì cũng có thể gọi là dễ nhìn, công ty mình người đẹp hơn cô ta đầy ra đấy."
"Thật sao ? Nhưng Elliott mang tiếng là người lạnh lùng, thế cô nàng kia làm cách nào mà có thể nắm được anh ấy nhỉ ? Hay là nhờ công phu trên giường chăng ...."
Người đứng cạnh tôi ho nhẹ một hai tiếng, đại khái là Linda và người con gái phía bên kia cũng hiểu rằng chuyện này không thể nói loạn ngoài công chúng, nên giọng cũng khẽ hơn nhiều, cầm sách đi tính tiền.
Người đang đứng cạnh tôi đột nhiên ngồi hẳn xuốn : "Đừng giữ trong lòng làm gì, người khôn ngoan không nghe lời đồn đại."
Là thanh âm của Tống Dực !
Tôi ngẩng mạnh đầu lên, gặp ánh mắt của anh, lập tức lại cúi đầu xuống, vừa ngượng vừa sợ, một lúc sau, mới có thể nói ra một câu hoàn chỉnh : "Mấy câu mà bọn họ nói kia ... không phải sự thật."
"Tôi tin!"
Tôi nắm chặt cuốn sách, chỉ muốn khóc. Con người đúng là một loại động vật kỳ quái, nếu lúc đó chỉ có một mình, thì cho dù đáng thương tới mức nào đi chăng nữa, cũng chỉ cắn răng chịu đựng, nhưng nếu lúc đó lại có một người khác ở bên quan tâm, lại không kiềm nổi kêu đau, rớt nước mắt.
Tống Dực chỉ thoáng biểu lộ, cũng không quan tâm quần áo đang mặc trên người là loại hàng hiệu gì, lập tức ngồi xuống cạnh tôi : "Lúc tôi chuẩn bị tốt nghiệp đại học Berkeley, căn cứ vào ngành học của tôi đáng nhẽ phải đi theo ngạch phân tích kinh tế, nhưng tôi cũng không muốn làm nhà phân tích kinh tế, tôi muốn chuyển sang IBD[2'>, nhưng bình thường bọn họ chỉ nhận những người có bằng MBA[3'>, căn cứ vào ngành học của tôi, muốn vào vô cùng khó. Cho nên tôi nghĩ ra một biện pháp không chắc lắm, tìm địa chỉ và tên tuổi của người phụ trách ngành này trong MG, viết thư cho ông ấy, tự tiến cử, hy vọng ông ấy cho tôi cơ hội được thực tập trong ngành của ông ấy, nhưng ông ấy không trả lời, thời điểm đó phỏng chừng tôi cũng giống nhân vật trong film "The Shawshank Redemption[4'>", mỗi ngày đều kiên trì gửi cho ông ấy một lá thư viết tay."
Tôi bị hấp dẫn bởi câu chuyện của anh, cảm giác phẫn nộ dần dần biến mất lúc nào không hay : "Cuối cùng ông ấy có hồi âm cho anh không ?"
"Một năm sau, lúc tôi tốt nghiệp, đang tính đi làm một nhà phân tích kinh tế, ông ấy đã hồi âm cho tôi : "Tôi không cho anh một cơ hội để thực tập, bất quá, tôi muốn cho anh một phần công tác, hy vọng năng lực của anh tương đương với sự bền lòng của anh", rốt cuộc tôi cũng được vào làm việc trong ngành tôi thích như ý nguyện, nhưng bởi vì hành động trái với lẽ thường này của tôi, đã tạo ra rất nhiều lời đồn đại, dưới sự "trợ giúp" của một số người có lòng, lan vô cùng nhanh."
Tôi cười khổ : "Sếp của anh là một nữ nhân sao ? Bọn họ nói anh và sếp có quan hệ không trong sáng ạ ?"
Ngón tay cái của Tống Dực hơi day day mũi, tim tôi lập tức hơi nảy lên một cái, động tác nhỏ này của anh vẫn không thay đổi, anh cười khổ đáp : "Tôi cũng thật hy vọng như thế. Nhưng tình hình lại tệ hơn nhiều. Người quản lý của tôi là một người quý tộc Đức, nghe đồn cũng là người đồng tính luyến ái, lúc đấy lại thích người tóc đen, mắt đen vóc dáng mảnh khảnh, có điều lúc đó tôi cũng đã có bạn gái, nàng cũng làm việc ở Wall Street, mọi người trong văn phòng đều biết, cho nên thật bất hạnh là tôi đã được đồn thổi thành người lưỡng tính, lúc đó, tôi đi tới bất kỳ đâu, đều được mọi người nhìn chằm chằm như vật thể lạ." Anh nhìn tôi hơi phẩy tay một cái, vẻ mặt đầy đau khổ : "Cô thử xem! Hiện giờ tình trạng của cô cũng không tính là tệ lắm đâu!"
Thực tôi cũng rất muốn chia sẻ sự đồng tình với anh, nhưng mà, cái sự thực này cũng khôi hài quá mức tưởng tượng rồi, lời đồn đại kỳ quái như thế thì cũng chỉ có thể nảy sinh ở cái nước Mỹ đó thôi, cho nên tôi vẫn vòng tay ôm chặt lấy đầu gối, cố nén không để phá lên cười, vừa cười vừa xin lỗi anh : "Thật xin lỗi ! Không phải tôi cố ý đâu, nhưng mà, chính là tôi cảm thấy... cảm thấy..."
Tống Dực cười nói :