
thể coi như chính thức quen biết."
Tôi đang muốn tiếp lời, đột nhiên từ phía sau có một thanh âm mang ý cười nói : "Alex, anh cũng không nên coi thường nàng, kế hoạch mà vừa rồi Albert khen không dứt lời kia, nàng mới là linh hồn chân chính."
Tống Dực liếc tôi một cái đầy thâm ý, sự biến hóa trong ánh mắt anh, tôi coi như không thấy, tôi chỉ nhìn thấy nụ cười không chút thay đổi của anh. Anh nói một cách khách khí với Lục Lệ Thành : "Dưới tay tướng mạnh không có thủ hạ bất tài, đương nhiên không dám xem thường thủ hạ của anh rồi." Trong lúc nói, Tống Dực đã thoáng động thân cách xa tôi.
Tôi cảm thấy chân tôi hơi run lên, có vẻ như chân bị thương thật, ngực hơi trầm lại, đúng là đi lên không lên nổi, mà xuống cũng không xong. Lục Lệ Thành đã phá hủy giấc mộng bao nhiêu năm của tôi trong chớp mắt, nhưng giờ phút này đây tôi cũng chẳng thể hận nổi, chỉ có cảm giác bi ai ngập tràn trong lòng, khiến tôi lung lay sắp đổ.
Lúc Lục Lệ Thành nhìn thấy biểu cảm của tôi, vẻ tươi cười thoáng bị kiềm lại trong chốc lát, trong đôi tròng mắt màu đen lạnh như băng kia chợt phớt qua một tia cảm xúc khác lạ. Anh ta hơi nghiêng người một chút, nói một cách rất lịch sự "Excuse me", rồi đi về phía toilet, Tống Dực cũng quay nhìn tôi cười gật đầu, rồi quay mình về phòng. Chỉ một lát sau, trên dãy hành lang, người đến người đi, cuối cùng cũng chỉ còn lại mình tôi đứng ngơ ngác.
Lục Lệ Thành đi từ toilet ra, thấy tôi vẫn đứng ngơ ngẩn tại chỗ, anh ta thoáng dừng chân, đứng ở xa xa nhìn tôi, trên khuôn mặt lạnh lùng không còn chút biểu cảm nào khác, đôi tròng mắt màu đen khéo léo che khuất những tia nhìn sắc bén. Tôi như người trong mộng sực tỉnh, ưỡn thẳng lưng, đón nhận tầm mắt của anh ta, mỉm cười đi ra ngoài, đầu óc vừa lý trí vừa mông lung. Sai lầm rồi ! Hết thảy đều sai lầm rồi ! Sự gặp gỡ của tôi và Tống Dực không nên xảy ra như thế, Tô Mạn mà tôi muốn Tống Dực nhớ kĩ không phải là như thế.
----
Từ chối taxi do đồng nghiệp gọi tới, tôi lặng lẽ bước đi một mình trong gió đêm.
Đêm mùa hè, gió mát thổi từng trận, thổi tan khô nóng ban ngày, cũng khiến tôi thanh tĩnh vài phần, hối hận cũng không phải là phương pháp giải quyết vấn đề. Suy tư một lúc, lại gọi điện cho một người đồng nghiệp có quan hệ không tệ ở công ty cũ, giả vờ coi như không có chuyện gì hỏi bóng gió một chút về tình hình của đại tỷ, không ngờ đã mấy ngày liền đại tỷ không đi làm, không biết là do nguyên nhân gì, người đồng nghiệp kia cũng không rõ lắm.
Tôi do dự một lúc lâu, cuối cùng quyết định tới nhà đại tỷ, mua một chậu hoa, rồi thêm chút hoa quả sau đó lên thẳng nhà đại tỷ ở tầng thứ ba mươi sáu. Chuông cửa vang lên hồi lâu, đại tỷ mới ra mở cửa, vừa nhìn thấy tôi xuất hiện bất thình lình, vẻ mặt không chút thay đổi liền mời tôi vào nhà, làm hết thảy những lý do thoái thác khách sáo mà tôi đã chuẩn bị sẵn hoàn toàn chết nghẹn lại trong bụng.
Trong lòng tôi thầm thán phục, có phải người ta tới một trình độ nhất định, đều phải tu luyện ra cái bộ dáng dù Thái Sơn sụp đổ trước mắt mà mặt vẫn không đổi sắc sao ?
Đại tỷ cuốn người trong tấm áo khoác lông dê, tóc rối bù, mặt trắng bệch, phòng khách rộng rãi đầy những vỏ đồ hộp thức ăn nhanh, hộp nước uống, Nàng vừa ngồi xuống ghế sofa, vừa lau nước mũi, lại hỏi : "Có chuyện gì à ?"
Nhìn thấy nàng đã tới nước này, đương nhiên tôi không thể không biết xấu hổ mà ngồi kể lể than thở xin được giúp đỡ, đặt hoa lên bàn, bắt đầu thu thập mấy gói bọc đang nằm lung tung khắp nơi : "Đừng nói là mấy ngày nay chị ăn toàn thứ này nhé ?" Một đám túi in logo của mấy khách sạn hàng đầu còn chưa bị vứt đi, thật mệt là đại tỷ có thể gọi bọn họ mang tới tận nơi, có điều dù sao đó cũng không phải là những thứ mà bệnh nhân nên ăn.
Mở tủ lạnh ra, trống trơn, ở một góc có hai bó cải, lục tìm trong chạn, thấy còn chút gạo, tìm được một cái nồi hình như mới mua, đặt một nồi cháo, rồi lại mang đống hoa quả vừa mua tới ra rửa sạch gọt vỏ.
Đợi sau khi dọn sạch đống rác rưởi trong ngoài phòng khách, cháo cũng đã chín, tôi liền múc một bát cho đại tỷ : "Xin chị ! Lúc đang bệnh ăn đồ nhẹ thôi chứ !"
Đại tỷ chôn mặt vào cái bát, hít một hơi thật sâu : "Thơm quá ! Đã lâu không được ngửi thơm thực sự của gạo rồi." Kèm với rau cải, chỉ một lát đại tỷ đã ăn hết một chén cháo, ngẩng đầu, nhìn tôi, có vẻ như vẫn muốn ăn tiếp, tôi lắc lắc đầu, đưa đĩa hoa quả cho nàng : "Ăn no sáu bảy phần là được rồi, ăn thêm chút hoa quả tươi đi ạ, bổ sung thêm vitamin và chất xơ, chị có uống mười bình nước trái cây cũng không bằng ăn một miếng hoa quả tươi, người khôn khéo như thế này sao lại có thể bị mấy câu lừa phỉnh của mấy vị thương gia kia lừa vậy ?"
Đại tỷ nhướng mày nhìn tôi : "Cô cũng tiến bộ thật, ba ngày không thấy, mà dám khua chân múa tay với thủ trưởng rồi."
Tôi lè lưỡi nhìn nàng : "Trước ! Thiếu cái từ mấu chốt "trước" rồi ! Thủ trưởng trước nha !"
Đại tỷ trừng mắt nhìn tôi một cái, lại vùi đầu vào ăn hoa quả.
Tôi rửa chén trong phòng bếp, nàng ngồi trên thảm ăn hoa quả, từ cánh cửa phòng bếp đang mở nhìn ra bên ngoài, trong cái đại