Bí mật bị thời gian vùi lấp

Bí mật bị thời gian vùi lấp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325325

Bình chọn: 10.00/10/532 lượt.

xuống đầy lạnh lẽo.

"Câu nói cuối cùng của anh với cô ấy trước khi tai nạn xe cộ xảy ra là "Tốt lắm, chúng ta chia tay, anh vĩnh viễn không muốn gặp lại em", nếu trên đời này có cách nào quay ngược lại thời gian, anh nguyện ý xuống mười tám tầng địa ngục, để lấy lại những lời mà anh đã thốt ra."

Tôi không biết phải nói gì, tôi chỉ biết tim mình vô cùng đau đớn, nước mắt của anh như những mũi kim bén nhọn, đâm thẳng vào tim tôi.

"Anh có yêu Ma Lạt Năng không ?"

Anh không trả lời được.

Anh hơi quay đầu, ngoảnh mặt nhìn ra chỗ khác, nói rành mạch : "Anh yêu Hứa Thu."

Người tôi run lên cầm cập không kiềm chế nổi.

Anh đứng dậy, kéo dài khoảng cách với tôi, như muốn vạch rõ ranh giới giữa anh và tôi : "Anh đưa em về."

"Không cần, tự em có thể về được."Tôi lảo đảo đứng dậy đi ra cửa, đẩy cửa ra rồi, lại quay người nhìn anh : "Ma Lạt Năng xứng đáng có được một người đàn ông thực tâm yêu cô ấy, chứ không phải là một công cụ để người khác lấy ra để tha lỗi và trừng phạt bản thân mình."

Sau khi lảo đảo bước ra khỏi cửa xong, nước mắt của tôi trào ra điên cuồng như một con sông bị vỡ đê chắn. Nếu người mà người tôi yêu yêu là một người còn sống, tôi có thể đẹp hơn cô ta, dịu dàng hơn cô ta, quan tâm hiểu lòng người hơn cô ta, nhưng ai có thể nói cho tôi biết, nếu người mà người tôi yêu yêu là một người đã chết, thì tôi phải so bì bằng cách nào đây ?

Cái chết đã giữ lại những thứ đẹp đẽ, xem nhẹ những mâu thuẫn xấu xí, lại mở rộng áy náy, khiến nháy mắt biến thành vĩnh hằng. Cho dù mẹ của Ma Lạt Năng có xinh đẹp dịu dàng bao nhiêu đi chăng nữa, cha của nàng vẫn dùng nửa đời còn lại để hoài niệm người vợ đã qua đời. Trước những ký ức đẹp đẽ do Hứa Thu lưu lại, tôi ti tiện như cỏ rác.

Tôi vừa khóc vừa đi, vừa đi vừa khóc.

Đường khuya chẳng an toàn chút nào, lúc ba tên say rượu đi lượt qua người tôi, chợt cản tôi lại : "Cô em, đừng uống rượu một mình, đi uống mấy chén với bọn anh đi."

Tôi cúi đầu, định đi vượt qua bọn chúng, nhưng bọn chúng đã tản ra vây lấy tôi : "Khóc gì chứ ? Anh mời em đi uống rượu, nếu khóc anh cho mượn bả vai dựa vào mà khóc." Người đàn ông đó vừa nói vừa kéo tôi lại. Tôi vừa khóc vừa kêu lên : "Buông ra, bằng không tôi gọi cảnh sát bây giờ."

Bọn chúng cùng phá lên cười : "Đồng chí cảnh sát sắp tới nha, bọn anh sợ quá nha !"

"Buông cô ấy ra !" Giọng Tống Dực chợt vang lên, hóa ra anh vẫn đi theo tôi.

Ba gã đàn ông ngó thấy Tống Dực mũ áo chỉnh tề, liền phá lên cười : "Chỉ một thằng nhóc như mày mà cũng muốn ra mặt thay người khác sao ? Chẳng bõ cho mình bọn ông đánh." Vừa nói, một gã đã kéo tôi lại phía bọn chúng.

Kẻ kéo tôi còn chưa kịp làm gì, đã nghe bốp một tiếng, một nắm đấm mạnh mẽ đã câu thẳng từ cằm gã lên, gã lảo đảo lùi về sau. Tống Dực cũng không đợi hai kẻ kia kịp phản ứng, xoay người, một đấm một đá đánh thẳng vào bụng một kẻ khác, gã đau tới mức ôm bụng ngồi sụp xuống, không đứng lên nổi. Lúc này tên thứ ba mới kịp phản ứng, hét lên một tiếng đầy căm hận xông lên.

Tôi nhặt lấy chai bia mà bọn chúng vứt trên mặt đất vừa nãy, gã vừa vọt tới trước mặt Tống Dực, tôi đã cầm chai bia đập mạnh vào gáy gã, gã lảo đảo mấy cái rồi ngã nhào xuống đất, vẻ mặt gã như trong một vở hài kịch, trừng mắt nhìn bọn tôi với vẻ không tin được : "Cô cũng ác thật ..." rồi té xỉu trên mặt đất.

Kẻ bị đánh đầu tiên đã chầm chậm tiến lại, đang muốn cùng đồng bọn trước sau cùng hợp công Tống Dực, không ngờ đồng bọn đã bị tôi đánh ngất, rốt cuộc chỉ còn mình gã. Tống Dực quay đầu lại, xoay xoay cổ tay, làm một cái tư thế mời lại hỏi gã : "Muốn đánh nữa không ?"

Gã vội vàng lùi lại phía sau, lắp bắp : "Không đâu, không đâu."

Tống Dực túm lấy tay tôi kéo đi, đi được một lúc, tôi mới nhớ ra mình vẫn còn cầm nửa chai bia vỡ, nhìn quanh trái phải, thấy không có thùng rác, đành vẫn cầm ở trong tay.

Anh không nói lời nào, vẫn đi nhanh về phía trước. Tôi cũng không biết phải nói gì, chỉ đành đi theo anh, đi một lúc lâu sau, tôi mới khẽ nói : "Em không đi nổi nữa."

Anh cứ như không nghe thấy, vẫn cắm đầu đi về phía trước. Tôi cố gắng thêm một lát, rồi lại nói to lên : "Em không đi nổi nữa."

Anh vẫn không để ý tới tôi, tôi liền hét to lên : "Em không đi nổi nữa !"

Rốt cuộc anh dừng lại, quay nhìn tôi, tôi cũng không chút kiêng nể trừng mắt nhìn lại anh, đừng tưởng anh giúp em một lần, là em mắc nợ anh nhé.

Anh liền giơ tay bắt taxi, nhưng mấy cái xe lúc nhìn thấy bọn tôi từ xa, thì giảm dần tốc độ, có điều khi tiến lại gần, đã nhìn rõ bọn tôi, lại lập tức tăng nhanh tốc độ chạy mất, rõ ràng không muốn chở bọn tôi.

Tống Dực và tôi, một kẻ hào hoa phong nhã, một kẻ trông mảnh mai gầy yếu, dù thế nào đi chăng nữa cũng không thuộc những đối tượng bị người khác không muốn chở chứ. Tống Dực đột nhiên nhìn chằm chằm vào nửa cái chai vỡ trong tay tôi : "Em còn cầm nửa cái chai vỡ kia làm gì ? Muốn đánh nhau nữa sao ?"

Lúc đó tôi mới nhớ ra, lộ rõ vẻ đáng thương : "Không thấy thùng rác."

Anh ngớ người ra một lúc, mới phá lên cười : "Lúc em đánh người ta thấy có chút nào là công dân gương mẫu đâu."

Anh cầm


XtGem Forum catalog