Disneyland 1972 Love the old s
Bí mật bị thời gian vùi lấp

Bí mật bị thời gian vùi lấp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325303

Bình chọn: 9.5.00/10/530 lượt.

lấy cái chai vỡ trong tay tôi, nhìn quanh bốn phía, lại nhìn qua mặt đường sạch sẽ kia, cũng không thể buông tay được, lại nhét cái chai vào lại tay tôi : "Thôi em cứ cầm tiếp đi."

Tôi không nhịn nổi nữa cũng bật cười, liền túm lấy cái chai, giấu ra đằng sau lưng.

Lúc hai người lên taxi rồi mà vẫn cười không dứt, tôi nói : "Anh đánh người ta cũng ác thật đấy, nói ra tay liền ra tay luôn, không báo trước nửa câu, lại toàn chọn những chỗ yếu hại mà đánh."

Anh cắn môi cười : "Em cũng đâu kém, một phút trước đó còn khóc như hoa lê trong mưa, thế mà chỉ lát sau đã đập chai bia vào đầu người ta rồi."

Chúng tôi cùng phá lên cười, có điều nhìn nhau một lúc rồi cười không nổi nữa. Cả hai cùng rời mắt khỏi nhau, nhìn ra ngoài cửa sổ. Cửa kính xe taxi như phủ một lớp hơi nước mù mịt, tôi vô thức viết chữ lên đó, đợi tới lúc nhớ ra, thì thấy toàn là tên Tống Dực. Trong những ánh đèn rực rỡ chớp nháy qua, vô số tên của anh lúc sáng lúc tối, lúc rõ ràng lúc mờ mịt, nước mắt tôi lại hoen mi. Tôi cố gắng chớp mắt, cố gắng thả rơi nước mắt, rồi duỗi tay ra lau sạch tên anh đi, từng chút từng chút một, lớp kính dần dần trong suốt, có điều cái tên anh đã khắc trong tim tôi kia, thì không có biện pháp nào để lau sạch đi được.

Đợi tới lúc tôi lau sạch tên anh rồi, quay đầu lại, lại phát hiện ra ánh mắt anh đã từ lớp kính xe đã sạch bóng kia, chuyển dần sang khuôn mặt tôi. Đôi tròng mắt đen thẳm của anh như bị nhuộm sang màu xanh chàm, như một luồng lửa đỏ thiêu đốt trong hoang dã, thiêu cháy anh, mà cũng thiêu cháy tôi. Anh không kiềm nổi hơi cúi xuống, tôi thở hổn hển, cũng ghé sát lại gần anh, vẫn biết dấn thân vào lửa đỏ là bị thiêu cháy đau đớn, mà cũng đành làm vậy.

Taxi đột nhiên dừng lại, thân thể cả hai bọn tôi đều chấn dộng, đầu anh như bị chấn mạnh một cái, môi lướt phớt qua trán tôi : "Thật xin lỗi."

Tôi ôm chặt lấy anh, cũng hiểu rằng ba chữ "Thật xin lỗi" kia vừa là cự tuyệt, mà cũng là cáo biệt, rốt cuộc nước mắt không kìm nổi lại trào ra như thác lũ. Anh cũng ôm chặt lấy tôi, ngực anh phập phồng dữ dội, nhưng chỉ trong chốc lát, anh đã đẩy tôi ra.

Tôi chậm rãi rút tay mình ra khỏi tay anh, tay anh dần dần buông ra, nhưng trong chớp mắt cuối cùng lại giữ lại mấy ngón tay tôi, nhưng không chờ tôi kịp phản ứng, anh đã buông ra, lại mở cửa xe cho tôi : "Anh không đưa em lên nữa."

Tôi ưỡn thẳng lưng, không dám quay đầu lại, sau khi bước vào cửa, lại ngẩn người ra.

Tòa nhà nơi đại tỷ đang ở đây, ở lầu một chia làm mấy góc, có máy bán cafe tự động, cạnh là một bồn hoa rất lớn đủ màu có ống phun nước, là một nơi khá tuyệt để thư giãn. Lúc này đây, Lục Lệ Thành và đại tỷ đang ngồi đó uống cafe, ánh đèn bên ngoài sáng hơn ánh đèn âm u bên trong nhiều, từ vị trí bọn họ đang ngồi kia có thể nhìn rõ khung cảnh bên ngoài.

Sắc mặt đại tỷ trông như bị sốc, nhìn chằm chằm vào tôi, Lục Lệ Thành thì thản nhiên hút thuốc, khói thuốc bay lập lờ xung quanh, không nhìn rõ mặt anh ta lắm.

Tôi liền bước tới gần, ngồi đối diện bọn họ.

Đại tỷ hỏi : "Cô say không biết gì rồi hả ?"

"Bây giờ hoàn toàn tỉnh táo."

Đại tỷ không biết phải nói gì nữa, chỉ dùng ánh mắt để tỏ ý không đồng tình.

Thanh âm lạnh lẽo của Lục Lệ Thành vang ra từ lớp khói thuốc mịt mù : "Vết thương trên mặt cô mới lành chưa lâu, đừng có kiểu vết thương vừa lành đã quên đau."

Trong tim tôi bây giờ chỉ tràn đầy bi ai và tuyệt vọng, chẳng có chút cảm giác nào trước sự châm chích của anh ta.

"Đại tỷ, em muốn nói chuyện riêng với Lục Lệ Thành một lát."

Đại tỷ gật đầu, đứng dậy, Lục Lệ Thành cũng lập tức đứng dậy cười bắt tay tạm biệt đại tỷ. Có điều đại tỷ vừa đi khuất, vẻ mặt anh ta đã lạnh như băng.

Tôi cúi đầu, không nhìn anh ta, chỉ muốn nói cho rõ ý mình ra trước đã : "Hồi trước tôi vẫn cảm thấy Tống Dực và Ma Lạt Năng rất xứng đôi, có điều bây giờ tôi không thấy vậy nữa. Tôi biết tôi không có quyền can thiệp vào tình cảm của bất kỳ ai, nhưng tôi vẫn muốn nói, nếu anh thích Ma Lạt Năng, xin hãy theo đuổi cô ấy."

Lục Lệ Thành hít mạnh một hơi, rồi cầm mẩu thuốc lá di mạnh xuống cái gạt tàn : "Cô thấy bây giờ cô và Tống Dực xứng đôi rồi sao ?"

"Không !" Tôi lắc đầu đau khổ : "Vừa rồi anh ấy đã nói rõ với tôi rồi, anh ấy sẽ không yêu tôi."

"Thế thì phương thức biểu đạt của anh ta cũng thật đặc biệt."

"Lục Lệ Thành !" Tôi nhìn anh ta cảnh cáo : "Đừng phát biểu nếu anh không biết gì cả. Bây giờ anh đã chiếm được thượng phong, có lẽ chỉ mấy ngày nữa ngay cả công việc ở MG của Tống Dực cũng bị mất, việc gì phải lộ ra phong thái không chút quân tử như thế ?"

Anh ta hơi cúi đầu, rút ra một điếu thuốc nữa định châm, có điều châm vài lần mà chưa cháy nổi. Từ góc độ của tôi nhìn qua, cũng không nhìn rõ được vẻ mặt anh ta, chỉ nhìn thấy hàng lông mày tuấn lãnh của anh ta.

Rốt cuộc điếu thuốc đã châm xong, anh ta hít liền hai hơi, rồi ngẩng đầu nhìn tôi, cười nói : "Tống Dực rất có phong thái của người quân tử, nên dù cô cố tình yêu thương anh ta, anh ta cũng không cần."

Tôi chỉ thấy máu bốc lên não, lập tức đứng dậy, quay người bỏ đi.

Vào phòng, mặt tôi vẫn