
cuộc Ma Lạt Năng đã say mềm, người tôi cũng như nhũn ra, đành gọi điện cho đại tỷ, xin chị ấy tới đón bọn tôi.
Cả đại tỷ và chủ quán liên hiệp lại mới có thể nhét được tôi và Ma Lạt Năng vào trong xe. Ma Lạt Năng say mềm, vừa cười vừa khóc trong mộng, một lúc lại gọi mẹ, một lúc lại gọi cha, lát lại gọi tên tôi, rồi lại gọi tên Lục Lệ Thành, lát nữa lại gọi tên Tống Dực.
Tôi đột nhiên đập vào cửa xe, kêu to : "Tôi muốn xuống xe."
Đại tỷ vô cùng ngán ngẩm : "Cô lại còn muốn làm gì nữa chứ ?"
Tôi lảo đảo xuống xe, giơ tay ra bắt taxi : "Em muốn đi gặp một người."
Đại tỷ định kéo tôi lại, nhưng chưa kịp giữ chặt, tôi đã chui vào taxi, lại đọc ra địa chỉ. Đại tỷ không còn cách nào khác, chỉ đành đưa cho lái xe 100 tệ, dặn anh ta đưa tôi tới nơi tới chốn.
Tôi đầu nặng chân nhẹ loạng choạng bước đi, cho tới lúc tới cửa, thì vừa gõ cửa, người vừa dựa hẳn vào. Tống Dực vừa mở cửa ra, tôi đã ngã nhà xuống sàn nhà.
Anh vội vàng ôm tôi vào nhà, vừa đặt tôi nằm xuống, định đi pha trà cho tôi, tôi đã túm chặt lấy anh : "Tống Dực, rốt cuộc anh có yêu Ma Lạt Năng hay không ?"
Anh đáp một cách thản nhiên : "Em say rồi, để anh pha cho em một chén trà."
Anh đang định đứng dậy, tôi đã ôm chặt lấy eo anh, không cho anh bỏ đi : "Em thật tỉnh táo, chưa bao giờ tỉnh táo như thế. Anh mau nói cho em biết, rốt cuộc anh yêu Ma Lạt Năng, hay yêu quả thận của Hứa Thu trong người cô ấy ?"
Vốn anh đang kéo tay tôi ra, nhưng vừa nghe thấy vậy thân thể đã run mạnh lên, trong chốc lát vẻ mặt tái nhợt như không còn lấy chút máu, một lúc sau, anh mới thất hồn lạc phách hỏi : "Cô ấy đã biết rồi sao ?" Tôi muốn khóc, mà khóc không nổi, chỉ đành cười : "Không ! Mọi người giấu vất vả như thế, sao em dám cho cô ấy biết chứ."
Anh chậm rãi hạ mình xuống, ngồi bệt xuống sàn nhà. Tôi nằm trên ghế, vừa hay có thể nhìn thấy mặt anh, trong mắt anh hàm chứa đầy đau khổ, nặng nề tới mức chỉ trong giây lát nữa thôi sẽ đè bẹp anh, mà cái hình bóng nho nhỏ của tôi trong mắt anh kia, khi nào lệ đã tuôn lã chã. Không phải tôi vẫn đang cười hay sao.
Tôi vội giơ tay che kín ánh mắt anh : "Đừng nhìn em như thế, em không trách anh, em sẽ không bao giờ trách anh."
Anh kéo tay của tôi che kín mặt mình, trong lòng bàn tay vô cùng lạnh lẽo. Thanh âm của anh truyền ra qua kẽ hở của những ngón tay, khẽ tới mức tôi phải tập trung lắm mới có thể nghe thấy được.
"Sau khi anh tới nước Mỹ, đã quen được Hứa Thu trong một lần tụ tập bạn bè, cô ấy rất chói lóa, không ai có thể rời mắt khỏi cô ấy. Hình như cô ấy cũng coi trọng anh, khi anh hẹn cô ấy, cô ấy cũng không cự tuyệt, nên hai bọn anh bắt đầu hẹn hò nhau, rồi thuận lý thành chương mà trở thành người yêu. Những bạn học bạn bè chung quanh đều chúc phúc cho bọn anh, nói rằng bọn anh nam có tài, nữ có sắc, nam có sắc, nữ có tài, là một đôi do trời đất tạo nên. Hứa Thu tốt nghiệp sớm hơn anh, đi làm sớm hơn, tính cách của cô ấy cũng rất mạnh mẽ, chắc phải chịu áp lực công việc rất lớn, nên thỉnh thoảng lại nổi giận với anh. Lúc đó anh tuổi còn trẻ, máu nóng, chẳng những không thể giúp được gì cho cô ấy, hơn nữa lại không bao dung cô ấy, thường hay cãi nhau. Sau đó, bọn anh quyết định rời khỏi thành phố, tìm nơi nói chuyện cho thoải mái. Bọn anh tới Salt Lake City, sau đó lái xe tới Vườn quốc gia Yellowstone. Nguyên anh muốn mượn chốn sơn thủy, để hai người có thể giãi bày tâm tình với nhau một chút, không biết là sau nói về cái gì, bọn anh lại cãi nhau, càng cãi càng ầm ĩ, rốt cuộc cô ấy bực bội quát to lên : "Chúng ta chia tay." Lúc đó phía trước bọn anh có một chiếc xe mooc, chạy rất chậm, đầu anh bốc hỏa, nhìn lầm vạch vàng, ngỡ là chỗ này vượt xe được, liền nhấn mạnh chân ga, nhằm ngay cái xe phía trước, định vượt hẳn qua. Anh không nhớ lúc đó cô ấy nói gì, chỉ nhớ là anh vô cùng tức giận, quay sang quát to cô ấy : "Em muốn chia tay, thì chúng ta chia tay, tốt nhất là vĩnh viễn không bao giờ gặp lại nữa." Nghe thấy cô ấy kêu lên sợ hãi, anh ngẩng đầu lên thì thấy một chiếc xe Jeep đang hướng thẳng về phía bọn anh, anh ngoặt vội tay lái, nhưng đã muộn, sau khi va chạm với chiếc xe jeep kia xong, anh chỉ cảm thấy cái xe lăn nhào, sau đó anh hoàn toàn không biết gì nữa. Đợi tới khi anh tỉnh lại, thì đã bị gẫy xương đùi, có điều lúc đó cô ấy đang nằm trong phòng cấp cứu. Anh không ngừng cầu khẩn thượng đế, hy vọng có thể tha thứ cho anh, không ngờ ngài vẫn mang Hứa Thu đi. Trong ba ngày Hứa Thu hấp hối, cha cô ấy bạc trắng cả tóc. Lúc Hứa Thu qua đời, suýt nữa thì ông ấy giết chết anh. Ông ấy không ngừng chửi mắng anh là hung thủ, lại hỏi ông trời vì sao người mang đi không phải là anh, mà lại là Hứa Thu. Ông ấy không hề biết, anh thật sự mong rằng người bị đâm chết là anh, mà Hứa Thu là người sống sót."
Không trách được anh ấy lại có thể thấu hiểu cha tôi như thế, hóa ra bọn họ đã từng trải qua những tình huống giống nhau, lẽ ra lúc đó tôi phải nghĩ ra rồi chứ, trên thế giới này làm gì có sự thấu hiểu gì mà không có nguyên cớ.
Lòng bàn tay tôi như bị thứ gì đó thấm ướt, chảy dọc theo khe hở lòng bàn tay, nhỏ