
mình, tôi liền ôm lấy nàng, lẳng lặng uống rượu tiếp.
Tuy tôi biết rằng Ma Lạt Năng có một tính cách nhiệt tình khác thường, có điều chưa bao giờ biết rằng để có được cái tính cách nhiệt tình đó nàng phải cố gắng biết bao để vượt qua bóng ma tâm lý.
Ma Lạt Năng vẫn dựa đầu vào vai tôi, một bên bả vai của tôi đã ướt sũng, tựa hồ như nàng muốn mang hết thảy nước mắt của những đau khổ và những ký ức đáng thương thời thơ ấu khóc ra cả. Tôi uống cạn chén rượu, tưởng tượng ra cảnh trước đây nàng trốn trong góc phòng, nhìn cha và Hứa Thu cười nói, cho dù nàng có cố gắng như thế nào, cha cũng chẳng thèm nhìn tới nàng, nàng chỉ có thể đi tìm mẹ mình, lại phát hiện ra ngay cả mẹ cũng không nhìn tới nàng, nàng chỉ đành trốn về căn phòng tối của mình, mà trong căn phòng tối đó Hứa Thu đã giấu sẵn một cái đinh, lúc nào cũng có thể đâm phải nàng. Lại nhớ tới tôi hồi trước, mẹ may quần áo cho tôi, lại may theo đúng mẫu mới nhất, sau khi tôi mặc vào, mọi người đều muốn mua. Chính mẹ tiếc không dám mua áo ngủ bằng lụa, thế mà vẫn mua đồ ngủ bằng lụa cho tôi. Còn cha tôi thì lại cắt săm xe hỏng làm chun cho tôi, tôi có một cái dây chun đẹp nhất khối, mỗi lần tan học tôi đều hô to : "Ai muốn nhảy dây chun ?"Tất cả đám con gái đều vây quanh tôi nói : "Mình chơi với", tôi vô cùng vui vẻ, cười vô cùng sung sướng, có điều hai người yêu tôi đến thế thì một người đã qua đời, một người đang bị bệnh tật tra tấn.
Không biết là thương xót nàng, hay là tự thương xót mình, bất tri bất giác, tôi cũng bắt đầu rơi nước mắt, hai người cùng ôm lấy nhau, nước mắt rơi xuống giàn dụa.
Khóc một lúc sau, tôi mới hỏi nốt ra cái nghi vấn khác trong lòng mình.
"Ma Lạt Năng, cậu thử kể cho mình nghe về lần đầu tiên gặp Tống Dực của cậu được không ?"
Ma Lạt Năng cũng phải say tới bảy phần, nghe tôi nhắc tới Tống Dực, nàng liền mỉm cười : "Năm năm trước, không phải, cũng gần sáu năm rồi. Sáu năm trước, thận của mình có vấn đề, chỉ có cách đợi cấy ghép nội tạng, có điều vẫn chưa có nội tạng thích hợp. Lúc trẻ cha mình đã từng đi công tác ở Tây Tạng, đã từng bị thương, nên không thể hiến tạng. Mẹ mình muốn cho mình một quả thận, có điều bác sĩ nói sức khỏe của mẹ không tốt, nếu giải phẫu sẽ gặp nguy hiểm, mình cũng kiên quyết không đồng ý, mối quan hệ giữa mẹ và mình từ thời điểm đó bắt đầu dịu đi một chút. Sau đó thận của mình suy kiệt dần, cao huyết áp, lại đè lên võng mạc, thị lực của mình kém dần, rồi gần như mù, mà vẫn chưa có được thận thích hợp. Mẹ mình lại đưa ra ý kiến cho mình một quả thận, cha mình không còn cách nào khác, chỉ đành mang cả hai người tới Mỹ, xem kỹ thuật giải phẫu ở đó có thể an toàn hơn không. Bác sĩ ở Mỹ sau khi tiến hành kiểm tra thân thể, cũng phản đối giải phẫu. Vốn đã tuyệt vọng, không ngờ vận khí của mình lại rất tốt, lúc ở Mỹ, mình lại gặp được thận thích hợp."
"Khoảng thời gian đó chính là lúc cậu gặp Tống Dực sao ?"
"Ừm, khoảng thời gian đó, mình vô cùng bi quan tuyệt vọng. Vốn mình chưa bao giờ được vui vẻ, cứ nghĩ sau khi Hứa Thu rời khỏi Trung Quốc, mình sẽ có một cuộc đời mới, ai ngờ ông trời lại khiến cho mình mắc bệnh, có vẻ như ông trời mới là kẻ không ngừng tra tấn mình. Rốt cuộc mình lại trốn một mình trong bóng tối, không nói chuyện với ai cả. Có lần suốt ba tháng trời mình không nói lấy nửa câu, cho dù mẹ có khóc lóc cầu xin mình thế nào, mình cũng không nói năng gì. Cho tới một ngày, mình nghe thấy có một ai đó đang khóc, cho tới bây giờ mình chưa bao giờ thấy một người đàn ông có thể khóc thương tâm tới mức như vậy, khiến cho mình chỉ muốn khóc cùng với anh ấy. Rốt cuộc mình vươn một tay ra khỏi bóng đêm của mình, mình hỏi anh ấy : "Sao anh lại khóc ?" Không ngờ anh ấy lại hiểu tiếng Trung, liền ngừng khóc, tựa hồ như kinh ngạc là ở cái góc đó trừ anh ấy ra vẫn còn một người khác nữa. Đại khái là anh ấy nhìn thấy lớp băng quấn quanh mắt mình, nên mới hỏi mình : "Mắt của bạn bị sao vậy ?" Mình liền trả lời anh ấy : "Bởi vì đời trước tôi đã gây ra chuyện xấu, nên thượng đế mới trừng phạt tôi, bắt tôi biến thành người mù." Anh ấy liền nói : "Không phải, chẳng qua sau này thượng đế sẽ cho bạn gặp nhiều màu sắc hơn người khác, cho nên bây giờ mới cho bạn thấy toàn màu đen." Sau đó ngày ngày mình lại gặp anh ấy trong cái góc đó, anh ấy đọc sách cho mình nghe, lại nói chuyện với mình, anh ấy đã giúp mình bước ra khỏi bóng tối hòa nhập vào ánh mặt trời sáng lạn. Anh ấy đúng là thiên sứ của mình ! Sau khi mình gặp anh ấy được ba ngày, bác sĩ đã nói với mình rằng có thận thích hợp với mình, mình kích động tới mức vội vàng chạy tới cái góc quen thuộc, định báo cái tin tốt lành cho anh ấy đầu tiên, không ngờ lại không thấy anh ấy đâu nữa. Mình đã hỏi mẹ mình và bác sĩ, nhưng không ai nói đã gặp qua người nào như thế, anh ấy thật giống như thiên sứ do mình tưởng tượng ra, dắt tay mình đi khỏi những ngày đen tối, đợi tới khi mình thấy lại được ánh mặt trời, thì anh ấy đã biến mất dưới ánh mặt trời."
Ma Lạt Năng lúng búng hỏi tôi : "Cậu nói xem, làm sao mình lại không yêu chính thiên sứ bảo vệ mình cơ chứ."
Rốt