XtGem Forum catalog
Béo Mới Là Đẹp

Béo Mới Là Đẹp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323584

Bình chọn: 10.00/10/358 lượt.

ã đỏ bừng mặt lên: "Tư

Thành." Lý Viện Viện gọi anh: "Chuyện như hôm nay, sau này đừng lặp lại

nữa nhé."

Yến Tư Thành sửng sốt.

"Anh nhịn đi một chút là việc sẽ hoá nhỏ ngay, đừng vì kích động nhất thời

mà động thủ. Sau này nếu gặp chuyện tương tự, anh phải nhớ lấy nhẫn nhịn làm đầu. Chúng ta không giống người nơi đây, không nên gây thêm chuyện

phiền phức."

Yến Tư Thành không đáp.

Lý Viện Viện nhíu mày: "Tư Thành?"

"Viện Viện..." Bị cô hỏi dồn, Yến Tư Thành đành cất tiếng: "Nếu bắt anh phải giương mắt nhìn em bị ức hiếp, anh không làm được."

Yến Tư Thành hiếm khi kiên định cự tuyệt yêu cầu của cô. Thế nhưng với

chuyện này, anh hoàn toàn quả quyết. Anh sao có thể để Lý Viện Viện bị

ức hiếp? Thế chẳng khác gì bắt anh mở trừng mắt để người ta đâm vào mà

không thể phản kháng. Đây là chuyện anh không thể chấp nhận nổi.

Anh không làm được.

"Viện Viện, anh hứa với em, nếu sau này có ai chủ động gây sự, anh sẽ cố gắng nhẫn nhịn, nhưng với điều kiện họ không được làm hại đến em." Yến Tư

Thành nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm phản chiếu ánh đèn bên hồ: "Anh sống vì

để bảo vệ em mà."

Lý Viện Viện hơi giật mình.

Ở đây, trên TV, hay trong các buổi học về pháp luật, người ta luôn nói

con người bình đẳng, không ai sống chỉ vì một người khác. Bọn họ là cá

thể độc lập, có cuộc sống riêng, trong quá trình thích ứng với nơi đây,

Lý Viện Viện dần dần chấp nhận tư tưởng này, bởi vì cô biết, tại thế

giới này, cô không hề cao quý hơn người khác. Ngẫm lại trước đây, cô chỉ hơn người khác ở xuất thân mà thôi. Còn thì cũng như nhau cả.

Cô dần chấp nhận đạo lý của thời đại này, nhưng Yến Tư Thành lại bảo cô

rằng "anh là của cô", "anh tồn tại chỉ vì bảo vệ cô", khiến cô chợt hiểu ra thế nào là tật xấu đã thâm căn cố đế như lời mấy nhà hiền triết hay

nói.

Song trong lòng cô lại bất giác thấy vui mừng.

Bởi vì Yến Tư Thành thuộc về cô, trung thành với cô, bị cô tóm chặt.

Cô rất thoả mãn. Nhưng cô biết như thế không tốt, đối với Yến Tư Thành,

như vậy là không công bằng. Bởi vậy Lý Viện Viện cố gắng kìm nén niềm

hân hoan, cất giọng đầy lý trí: "Tư Thành, em có thể tự bảo vệ được

mình." Cô nhìn thẳng vào mắt anh, ôn hoà nói: "Cho nên, anh chỉ cần quan tâm tới bản thân mình là được."

Yến Tư Thành nghe vậy, không biết đang nghĩ gì, cụp mắt xuống, mặt thoắt tái nhợt.

Trở về ký túc.

Chu Tình đang mở máy tính xem bộ phim truyền hình nổi tiếng nhất gần đây

mang tên "Dược phu nhân", nội dung kể về một người phụ nữ thời cổ đại sở hữu y thuật trác tuyệt, dẫn theo anh chồng ngốc nghếch đi khắp nơi hành y cứu thế.

Chu Tình cầm khăn giấy lau nước mắt, thấy Lý Viện Viện về, cũng không mở lời bắt chuyện với cô.

Thấy cậu ta khóc lóc khổ sở như vậy, Lý Viện Viện không khỏi tò mò liếc nhìn màn hình, nữ chính đang nằm trên giường bệnh, mặt mày tái nhợt hốc hác, nam chính ngớ ngẩn thì ngồi bên giường, kể chuyện cho nàng nghe.

Nữ chính nói: "A Nhiên, thiếp sợ không thể nào nghe hết được câu chuyện, chàng kể kết cục luôn đi."

Chu Tình cơ hồ khóc nấc lên.

Lý Viện Viện ngồi xuống bên: "Xem đến đoạn kết rồi à?"

"Ừ, Dược phu nhân sắp chết vì bệnh."

Vậy sao còn bắt người ta kể chuyện...

Trên màn hình, chàng ngốc vẫn đang kể nốt kết cục câu chuyện xưa, Dược phu

nhân nhắm nghiền hai mắt lại. Chu Tình nghẹn ngào: "A Nhiên ngốc phải

làm thế nào bây giờ..." Lý Viện Viện đưa cho Chu Tình một tờ giấy ăn

nữa, rồi tiếp tục theo dõi, trên màn hình hiện dòng chữ hai mươi năm

sau, sau đó là cảnh anh chồng ngốc năm ấy giờ đây tóc điểm hoa râm, lặng lẽ ngồi trước phần mộ người vợ, tay cầm tờ giấy, đọc lại câu chuyện xưa cũ.

Hết phim.

Chu Tình khóc tới độ mắt mũi đỏ rát: "Trên đời này cũng chỉ có kẻ ngốc mới có thể mãi mãi một lòng như vậy."

Lý Viện Viện ngẩn ra, chợt thất thần, nghĩ tới lúc ở căn phòng trọ, sau

khi cô bị đèn sân khấu đập trúng vai, Yến Tư Thành bôi thuốc cho cô, cô

còn cảm khái: "Chỉ có anh là bao năm vẫn thế, lúc nào cũng đối xử tốt

với em." Yến Tư Thành lúc đó đáp lại: "Tư Thành ngu dốt, cả đời này chỉ

nguyện trung thành với một người thôi."

Khi ấy Lý Viện Viện không suy nghĩ nhiều về lời anh nói, nhưng giờ tâm

trạng đã khác, ngẫm lại, rồi nhìn sang chàng ngốc vẫn đang đọc thư cho

vợ nghe, cô chợt suy tưởng, nếu có ngày cô chẳng may qua đời, Yến Tư

Thành chắc hẳn cũng sẽ canh giữ trước mộ của cô như vậy.

"Nếu muốn tốt cho anh ta, đáng lẽ biên kịch nên để anh ta quên đi quá khứ

chứ." Lý Viện Viện nhẹ giọng nói: "Nhớ mãi như vậy, chẳng phải cả đời

còn lại sẽ sống rất khổ sở sao."

"Như thế mới cảm động mà! Ngoại trừ kẻ ngốc, còn ai có thể một lòng một dạ

thế chứ." Nhắc tới chủ đề này, Chu Tình lại lộ vẻ oán giận: "Thời đại

này tiểu tam ngang nhiên hoành hành, không bàn tới chuyện của người

khác, cậu thử nhìn vào Yến Tư Thành xem, giả như cậu qua đời được hai

mươi năm, chẳng lẽ anh ta vẫn luôn nhớ đến cậu, ngày ngày kể chuyện cho

cậu nghe chắc?"

"Tư Thành... chắc là có thể thật."

Nghe vậy, Chu Tình sững sờ nhìn cô: "Cậu tin vào Yến Tư Thành thế sao?"

Lý Viện Viện gật đầu.

Chu Tình chớp mắt, chẳng biết