Old school Swatch Watches
Bên Nhau Dài Lâu

Bên Nhau Dài Lâu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321152

Bình chọn: 9.5.00/10/115 lượt.

phấn thế nào, nội trong 20 phút là ngủ ngay.”

Anh cười rộ lên, “Không phải cậu ngủ không đủ giấc ư? Sao lại không ngủ được?”

“Bài tập nhiều quá đầu óc không dừng được. Cậu không mất ngủ hả?”

“Thỉnh thoảng, lúc mất ngủ thì nên vận động nhiều. Bây giờ tớ ép mình chơi bóng, sẽ không mất ngủ.”

“À ——” cô lướt nhìn đống sách trên giá, “Trí tuệ của Lão Tử”, “Quân Vương”, “Tập văn Vương Hiểu Ba”, “Lý thuyết trò chơi và giá trị của nó”, cô âm thầm nhức đầu. Đây là những gì thế!

“Tớ rất thích Trang Tử, ông ấy là một nhà triết học cởi mở. Thật ra trong xương cốt của mỗi người Trung Quốc, đều có một Khổng Tử và một Trang Tử. Lúc đắc ý thì là Khổng Tử, lúc không được như ý thì là Trang Tử.”

(*) Khổng Tử là một nhà tư tưởng, nhà triết học, nhà giáo dục, nhà chính trị nổi tiếng người Trung Hoa, các bài giảng và triết lý của ông có ảnh hưởng sâu rộng đối với đời sống và tư tưởng của các dân tộc Đông Á.

Trang Tử là một triết gia và tác gia Đạo giáo. Ông sống vào thời Chiến Quốc, thời kỳ đỉnh cao của các tư tưởng triết học Trung Hoa với Bách Gia Chư Tử.

Anh thấy sắc mặt Chung Mẫn không được tự nhiên, nên giải thích, “Ý tớ là, thái độ về cuộc sống của Khổng Tử là hướng về phía tích cực, còn Trang Tử thì là tiêu cực. Đương nhiên, khi con người đắc ý thì hướng về phía tích cực, khi không được như ý thì trở về với thiên nhiên, giống như Đào Uyên Minh*.”

(*) một trong những nhà thơ lớn của Trung Quốc, ông là người không chịu hợp tác với tầng lớp thống trị, dù là họ Tư Mã hay họ Lưu. Ông kiêu hãnh trở về với nông thôn cày ruộng mà ăn, đọc sách, làm thơ.

“Ồ —— vậy cậu là Khổng Tử, còn tớ là Trang Tử.”

Anh cười nói, “Không phải như cậu hiểu đâu.”

Tiếng gõ cửa vang lên, “Mẫn Mẫn à, Tiểu Cô à —— khuya rồi, ngày mai lại học tiếp ——”

Thấm thoát đã gần đến 11 giờ.

“Vẫn là nói chuyện phiếm tốt hơn, chẳng mệt mỏi chút nào!” Cô nháy mắt với anh, “Khổng Phu Tử, ngủ ngon!”

Ngày hôm sau, anh quả nhiên giúp cô trông chừng. Ngủ bên cạnh nam sinh, Chung Mẫn có chút xấu hổ. Cô lén giương mắt nhìn anh, anh ngồi bên cạnh, mím môi, sửa lại bài thi của cô. Anh bảo cô đem tất cả bài thi đã làm ở trường về nhà —— vì cô mà lập ra kế hoạch học bổ túc.

Còn cô thì đang ngủ, nước bọt thấm ướt tờ giấy nháp.

Sáng chủ nhật, Chung Mẫn vừa gội đầu xong, cô đang phơi nắng tại ban công.

“Tớ phân tích xong rồi.” Cô Hồng Minh đi tới.

“Cậu không đi chơi bóng ư?” Cô hơi ngượng ngùng. Cô mặc một chiếc áo len màu hồng, ống tay áo đã tuôn sợi len, mẹ đã dùng sợi len màu đen nối lại. Tóc sắp hong khô đang xõa ra, cô vén tóc mái ra sau tai.

Anh ngơ ngác một lúc, “Lát nữa mới đi. Cậu có việc gì không?”

“Không có! Cậu làm xong rồi à? Lập kế hoạch hoàng kim cho tớ?” Cô chà tay nói.

“Ừ, kế hoạch hoàng kim.” Anh cười phụ họa, nhưng không ngẩng đầu.

Sao vậy? Chung Mẫn nghĩ thầm, nhưng sau đó cô chợt nhận ra. Haiz, thôi rồi! Trong nhà có con trai lại mặc quần áo cũ, khó coi quá đi!

Cô không biết, dưới ánh mặt trời, mái tóc màu nâu của cô phát sáng. Trải qua giấc ngủ đầy đủ, làn da cô hồng hào bóng loáng, mày đen thanh tú. Áo len cũ tuy rằng mất đi hình dạng, rộng thùng thình khác thường, nhưng nó khiến cô trông có vẻ rất lanh lợi đáng yêu. Trên bệ cửa sổ đặt một chậu hoa cúc màu vàng đang nở rộ. Người hoa đối lập, cả hai cùng tỏa sáng. Cô không biết, bức họa xinh đẹp này đã khuấy động sợi dây thần kinh mềm dẻo nhất trong đáy lòng chàng trai, trở thành ký ức tồn tại mãi mãi.

“Tổng kết cuối cùng của tớ là, tớ phát hiện cậu dễ sai nhất ở những chỗ này.” Anh đưa cô tờ giấy, trước sau viết chi chít mấy chục dòng. “Đây là công thức tương ứng với số trang, bút đỏ viết số lần sai. Bây giờ cậu hãy học thuộc lòng những công thức này trước, mỗi ngày đọc một lần, sẽ nhanh chóng thuộc lòng.”

“Được.”

“Thật ra các đề bài đều áp dụng đủ loại công thức. Thuộc công thức rồi, khi thấy đề bài thì sẽ nhớ ngay. Không nghĩ ra là bởi vì chưa học thuộc, làm sai cũng là vì thế.”

“Được.”

“Vậy cậu học trước đi. Tớ đi chơi bóng về sẽ kiểm tra.”

“Được, thầy Khổng ——” Cô cười, lộ ra hai chiếc răng khểnh.

Anh cười gượng hai tiếng rồi rời đi.

Anh quả nhiên như người thầy làm tròn bổn phận. Đợi cô ngủ được hai mươi phút, đúng giờ anh gọi cô dậy, “Phương trình tuyến tính ở đâu?”

Chung Mẫn lật sách, “Trong này —— chương bốn, ở đây.”

“Chương bốn nói gì?”

“Nói về đường thẳng và phương trình, độ dốc của đường thẳng, hệ phương trình tuyến tính.”

“Chương bốn có bao nhiêu công thức?”

“Cái này cũng phải biết?”

“Đương nhiên.” Anh nói thẳng.

“Được rồi —— cậu bảo tớ học thuộc công thức, tới giờ bài tập vẫn chưa làm xong —— làm sao đây?”

“Đằng sau có đáp án đó.” Anh cười nói.

“Gì cơ?”

“Tham nhiều sẽ nhai không nổi, không bằng sao chép đáp án đi.”

Cô giật mình, “Lẽ nào cậu! Lẽ nào —— cậu thật nham hiểm!”

“Tớ không cần sao chép đáp án, nham hiểm cái gì?”

“Thật sự được chứ?” Cô liếm môi.

“Tớ không mật báo đâu.” Anh cười nói.

“Cậu đang xem gì thế?”

“Tài liệu ôn tập —— tớ cũng phải thi mà!”

“Thần ơi! Thần rốt cuộc ôn tập rồi! Thần à —— để tớ xem nhé! Giấy bút đâu rồi, tớ phải ghi