Insane
Bên Nhau Dài Lâu

Bên Nhau Dài Lâu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321031

Bình chọn: 7.5.00/10/103 lượt.

vẻ rất sạch sẽ. Sách nằm ngay ngắn trên giá, một chiếc áo sơ mi xếp ngăn ngắn đặt bên cạnh giường, tấm chăn gấp gọn gàng. Cách gấp kia, Chung Mẫn biết chắc là mẹ làm —— còn giúp cậu ta gấp chăn. Mẹ thương cậu ta bao nhiêu hả? —— khăn treo phía sau cửa, bóng rổ nằm trong góc. Trên bàn có một mô hình địa cầu nho nhỏ, bút cắm trong hộp thẳng đứng, thước tam giác, com-pa, bút máy, một mô hình ô tô nhỏ màu vàng. Cô lại nhìn trên tường, áp-phích ngôi sao của khách thuê trước đó còn lưu lại vẫn chưa xé đi, Châu Huệ Mẫn và Lương Triều Vỹ đã ố vàng. Cái gối của anh đối diện Châu Huệ Mẫn. Nghĩ tới mỗi ngày anh đều nhìn Châu Tuệ Mẫn mà đi ngủ, Chung Mẫn hơi buồn cười. Anh chàng này không giống như những fan cuồng nhiệt.

“Đề này là vầy ——” anh bắt đầu giảng giải, rất kiên nhẫn, rõ ràng mạch lạc. Chung Mẫn lại suy nghĩ, tiếng phổ thông của anh thật dễ nghe. Là êm dịu, không mang theo giọng địa phương. Cô không tự chủ dùng tiếng phổ thông trả lời, cảm thấy không lưu loát.

“Cậu hiểu chưa?”

“Ờ.” Chung Mẫn phục hồi tinh thần, “Tớ hiểu rồi —— cảm ơn!”

“Tớ thấy có vài chỗ sai khác. Mấy đề này rất dễ dàng lẫn lộn, vấn đề không phải ở chỗ sơ ý, chỉ cần nhớ rõ công thức thì khẳng định sẽ không sai.”

“Là vậy à?”

Anh cười nói, “Không bằng cậu đi ngủ trước đi —— tớ thấy cậu buồn ngủ rồi. Nghỉ ngơi tốt thì tư duy mới rõ ràng được.”

“Cảm ơn cậu. Cậu cũng đi nghỉ sớm đi ——”

Sau đó, mỗi tối mẹ đều đôn đốc hai người ăn xong bữa khuya trước rồi hẵng về phòng làm bài tập.

Chung Mẫn thường xuyên kinh ngạc về tốc độc giải bài của anh, nhưng chỉ dừng lại trong phạm vi đó. Thông minh không phải học là được! Hơn nữa, cô học hành cả ngày, đầu óc đã tê dại từ lâu. Cùng một sai lầm, hôm nay nói xong, ngày mai tái phạm.

Cậu ấy nhất định cảm thấy mình ngu xuẩn, cô chán nản suy nghĩ. Tính tình anh tốt như vậy, làm thế nào cũng không biết nổi nóng —— có khi anh nói bóng nói gió, nghĩ mọi cách cũng không thể khiến cô thông suốt. Anh cũng chỉ tạm dừng một chút, nuốt nước bọt, rồi giảng lại lần nữa. Nếu còn không được thì đành phải công bố đáp án. Chung Mẫn vỗ đầu: “Thì ra là vậy! Sao tớ nghĩ không ra, lại phạm lỗi như vậy.”

Anh cười khổ. Bực thay cho anh, phải phụ đạo một học trò ngốc không có thuốc chữa.

Da mặt cô càng ngày càng dày. Xấu hổ đến cùng cực, ngược lại cô chẳng sao cả. Cuộc sống cấp ba tối tăm như vậy, giống như địa ngục không đáy, thần kinh yếu ớt nếu không thể trải qua tra tấn này thì sẽ sụp đổ. Một ngày kiểm tra mấy lần, bài thi như bông tuyết đầy trời, thứ tự bảng xếp hạng lên xuống không ổn định, đầu óc đã tê dại từ lâu. Trường học giống như một xã hội quy chế cấp bậc, dùng thứ tự bảng xếp hạng phân chia nhiều loại người. Học sinh ưu tú là ngôi sao của trường, con cưng của giáo viên. Sức khỏe lại bị dán nhãn thấp kém, đi học mà thất thần thì sẽ bị giáo viên răn dạy. Gần đây có một nữ sinh của trường bên cạnh, bởi vì thi trượt giữa học kỳ, sợ ba mẹ trách mắng mà uống thuốc ngủ tự tử. Mẹ nghe được chuyện này, đột nhiên ân cần với Chung Mẫn không ít.

Thời tiết dần chuyển lạnh, cơn gió thổi qua lá cây khiến chúng dễ rụng như bẻ cành khô. Trên mặt đất trải một lớp lá màu vàng, bước chân giẫm lên vang tiếng giòn tan. Cô Hồng Minh mặc thêm một chiếc áo len, áo len cũ của anh không biết là màu xám hay đỏ thẫm, tay áo quá ngắn, lộ ra cánh tay dài. Ba mẹ anh buôn bán quần áo, đối với quần áo của con cái thì qua loa thế này. Mẹ cô cau mày, đi mua cuộn len đan cho anh một chiếc áo mới.

“Con muốn áo len, con đã nói lâu lắm rồi!” Chung Mẫn bĩu môi.

“Không phải con có một chiếc rồi sao?”

“Khó coi như vậy, lại còn dày nữa.”

“Dày một chút mới ấm, nếu mỏng thì chi bằng không mặc cho rồi.”

“Thì mặc vào mùa thu! Áo len mỏng thôi ạ, được không?”

“Được rồi —— mẹ cũng may cho con một chiếc.”

“Mẹ cho con tiền đi, con muốn áo len Jeanswest màu phấn hồng, thật không đắt đâu!”

“Lại đi mua sắm?” Mi tâm của mẹ dựng thẳng, “Không được! Bây giờ là thời điểm học tập quan trọng, không thể phân tâm.”

“Mua quần áo sẽ không phân tâm!”

“Mặc đẹp làm gì chứ? Bây giờ không cần nói tới xinh đẹp, phải nói tới thành tích!”

“Ai da —— Lượng Lượng cũng mua nữa —— mẹ cho con mua đi, coi như quà sinh nhật của con được không?”

“Ô? Sao mẹ không nhớ con sinh vào tháng 11 nhỉ?”

“Ơ kìa —— thế thì làm quà sang năm đi ——”

“Mua sách thì được, quần áo thì không được. Chị họ để lại cho con nhiều quần áo như vậy, con cũng chưa mặc hết!”

“Chung Mẫn —— Chung Mẫn!” Dưới lầu có người kêu cô, là Lượng Lượng.

Hôm nay là chiều chủ nhật, Lượng Lượng đến tìm cô đi chơi, thuận tiện cùng đi tự học. Cấp ba sau này, cuối tuần cũng rút lại hơn một nửa, chỉ được nghỉ vào buổi sáng chủ nhật, buổi tối phải đến trường tự học.

“Lượng Lượng à —— mau lên đây! Cùng Mẫn Mẫn học nào!”

“Dì ơi —— bọn con muốn đi mua tài liệu.” Lượng Lượng rất thông minh.X “Lại muốn mua tài liệu? Bài tập trong tay còn chưa làm hết. Hai đứa mau trở về đó! Đừng đi dạo cửa hàng!”

“Vâng ạ.” Hai người vui vẻ đáp lại.

Hai cô phát hiện một chỗ tốt. Ngay cuối phố đằng sau nhà Chung Mẫn, quẹo vào một khoảng s