Insane
Bên Nhau Dài Lâu

Bên Nhau Dài Lâu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321042

Bình chọn: 7.00/10/104 lượt.

i người đều say đắm.

“Mẫn Mẫn, anh yêu em.”

“Nói lại lần nữa.”

“Anh rất yêu em, anh sợ em chạy trốn cùng người khác.”

“Sao lại thế được?”

“Sao không được chứ? Em không biết bản thân mình muốn gì. Nếu anh không kiên trì, chúng ta đã chia tay từ lâu.”

Cô hôn lên mặt anh, “Cho nên không ra nước ngoài thì sẽ chia tay? Nếu lúc ấy em không đồng ý, chúng ta đã kết thúc rồi sao?”

“Nếu em không chịu đi, có lẽ anh cũng không đi. Nhưng bên phía ba mẹ, hơi khó đối phó một chút.”

Cô ôm anh chặt hơn, “Em thật sự có chỗ nào tốt mà đáng để anh vứt bỏ mọi thứ?”

“Có.”

“Không có!”

“Có.” Anh hôn lên tóc cô.

Chung Mẫn biết mẹ sẽ càng vui vẻ hơn mình, rốt cuộc bà có được đứa con trai này. Cô tưởng tượng ra bộ dạng cực kỳ sung sướng của bà, vì thế cô không muốn ba mẹ biết được.

Nhưng cô còn chưa kịp cảnh cáo Cô Hồng Minh thì mẹ đã gọi điện đến. Trong điện thoại, mẹ nói dong dài, vui vẻ phấn chấn, cuối cùng ý tứ là —— mau chóng kết hôn.

“Gì cơ!” Cô thở hổn hển.

Lại là anh! Cảm giác bị lừa lại thổi quét trong lòng. Ghét chết mất! Anh muốn làm gì đây?

“Đem gạo nấu thành cơm.” Anh vui cười nói. Từ khi cô thừa nhận yêu anh, vẻ ngạo mạn của anh càng ngày càng cao.

“Đùa à! Bọn mình vừa mới ở bên nhau, em mới 23 tuổi thôi.”

“Bọn mình đính hôn trước, sang năm kết hôn.”

“Bọn mình nên giống như người khác vậy, yêu đương trước, ngộ nhỡ không hợp thì sao?”

“Vậy càng nên kết hôn ngay. Anh không thể để em chạy trốn.”

Cô gần như khóc ra, “Anh định ép chết em à! Rốt cuộc anh thích em cái gì chứ? Em còn chưa sửa xong mà!”

Anh hơi suy tư, “Anh thích tất cả khuyết điểm của em.”

Cô co ro ngồi trên sofa, “Xong rồi! Nếu bỏ tất cả khuyết điểm, em biến thành người hoàn mỹ —— anh càng thích em hơn rồi!”

Tìm người thông minh làm bạn trai, cuộc sống sẽ là một cuộc đấu trí so tài dũng khí.

Vừa đấm vừa xoa, rốt cuộc cô ép anh đồng ý —— tốt nghiệp rồi tính.

“Sau khi tốt nghiệp bọn mình làm gì?” Cô biết anh nhất định đã làm xong kế hoạch.

“Về nước.”

“Anh không muốn ở lại đây ư?”

“Vì sao phải ở lại? Anh phải về đền đáp tổ quốc.”

“Anh nói đùa à?”

“Đùa gì chứ? Em chẳng phải không thích nơi này sao? Hơn nữa, ở nước ngoài khó tìm việc làm. Vẫn là về nước tương lai sáng chói.”

“Cũng đúng. Em thích Trung Quốc hơn.”

“Em thích thành phố nào? Bọn mình quay về thành phố W được không?”

“Không,” cô kiên quyết lắc đầu, “Em muốn cách ba mẹ thật xa, để nanh vuốt của bọn họ không với tới chỗ của em.”

Anh cười nói, “Được, em quyết định đi.”

Câu chuyện đã gần kết thúc. Mùa thu năm nay, bọn họ trở lại huyện T cử hành hôn lễ. Từ 17 tuổi đến 25 tuổi, thời gian tám năm, thoáng như mộng xưa.

Anh đề nghị, “Chúng ta đi xem tháp nước đi!”

“Được!”

Bọn họ vẫn còn nhớ tối đó. Chuyện này trở thành đề tài chế giễu của anh.

“Có một buổi tối, có người khóc rất dữ dội.”

“Còn nói nữa em bỏ anh ngay!”

Anh ngậm miệng, qua chốc lát, nhớ lại lần nữa rồi cười một trận.

Vẫn là cảnh tượng vắng vẻ, hoàn toàn không thay đổi so với tám năm trước. Sắc trời vẫn âm u, giống như một cái khăn ướt sũng. Nơi trời đất giao hòa có một tia sáng.

Bên kia thành phố, từng khu chung cư tường đỏ ngói xanh xếp hàng ngay ngắn. Bất động sản mang đến sự thay đổi mạnh cho đất nước, miền đất này cũng dần dần thay đổi. Trung tâm nơi này càng thêm hoang vắng, gió lạnh thổi qua vang tiếng ào ào.

Cô chỉ một căn nhà ở phía xa xăm, kể với anh chuyện quá khứ.

“Lúc ấy em suy nghĩ, khi nào thì em mới có thể thoát khỏi nơi này, đến một chỗ thật xa. Nếu em là Tôn Ngộ Không, em cứ thế mà nhảy qua —— từ nơi này, tới đó, đến cuối chân trời.”

“Bây giờ thì sao?” Anh vén tóc giúp cô.

“Bây giờ em đi xa như vậy, chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ đi tới một nơi rất xa kia, nhưng mà —— cũng không phải tốt gì, dạo quanh một vòng, vẫn cảm thấy nơi này thoải mái hơn. Vả lại không cam lòng nhất là ——”

“Hửm?”

“Em cố gắng như vậy, cũng không thoát khỏi năm ngón tay của anh.”

Anh cười ha hả.

“Rốt cuộc anh thích em lúc nào?”

Anh từ chối trả lời, nhưng ý cười nơi khóe miệng không thể che giấu được. Cô ra sức lắc người anh.

“Ngã đấy —— coi chừng ngã đấy —— đừng lắc! Đừng lắc! Rất lâu trước kia ——”

“Rốt cuộc là bao lâu?”

“Lúc em đang ngủ.”

“Ngủ?”

“Ừm. Anh ngồi bên cạnh, nhìn em ngủ đến chảy nước miếng ——”

Á! Vào thời điểm khó coi như vậy? Đàn ông thật sự không thể nói lý.

“Lúc ấy anh nghĩ —— nếu có thể luôn ngồi bên cạnh nhìn em như vậy, cũng rất tốt.”

Cô đột nhiên cảm động, nước mắt rưng rưng.

“Cứ như vậy?”

“Cứ như vậy. Bên nhau dài lâu.” Anh hôn lên trán cô.

——HẾT——