
-- Không phải đâu bác, con không dám làm chuyện
đó. Nếu trả cơm tháng ba ngàn của con đâu có đũ. Ân nghĩa của gia đình,
tiền bạc đâu trả được, con đưa tiền đây là vì Con muốn làm giống như anh chị ở nhà, con là một trong những thành viên trong gia đình mà.
Mẹ nói.
-- Nếu vậy, con đưa tuợng trưng cho bác năm trăm đồng, phần còn lại con để đó, lúc này trời khá nóng, con cũng nên may
một số aó để mặc. Tuy còn tang, nhưng không nhất thiết phải mặc đồ đen
mãi. Con có thể mặc màu trắng, màu xanh... Dù gì cũng là con gái, con
phải làm đẹp chứ
Tiểu Song đáp
-- Vậy thì con xin để lại năm trăm, còn hai nghìn rưỡi bác cất đi.
--Tầm bậy, năm trăm con làm được gì?
--Thế tại sao bác bảo đưa cho bác năm trăm thôi?
Thấy hai người cù cưa không giải quyết được tôi nói:
-- Nếu hai bên chẳng thỏa thuận được đưa hết cho tôi, dù sao tôi vẫn còn ở trong giai cấp chìa taỵ
Nội trợn mắt:
-- Nói thế mà không biết xấu hổ. Bây giờ nghe tôi xử đâỵ Ba ngàn đó chia hai. Một nữa Tiểu Song cất, không lôi thôi gì hết.
Thế là sự việc lương bổng của Tiểu Song giải
quyết xong. Nội hết lời khen ngợi Tiểu Song biết điều và giỏi dắn. Không biết số tiền ngàn rưỡi còn lại, Tiểu Song giải quyết thế nào, chứ số
một ngàn rưỡi mà mẹ cất, mẹ cũng sử dụng hết vào việc mua sắm quần áo
cho Tiểu Song. Qua tháng tư, Tiểu Song đã có bộ quần áo mới. Chiếc áo
dài tay xanh. Tất cả tươi mát như hàng dâu mơn mởn trong vườn nhà.
Và hôm ấy, tôi đã thấy một điều. Anh Thi Nghiêu
đứng lặng rất lâu trước cảnh chiều đang xuống. Tóm lại mùa hè đến là
Tiểu Song đã thực sự gắn chặt với gia đình tôi. Không hiểu ba mẹ và Nội
nghỉ sao, chứ ý tôi thí ích kỷ một chút. Tôi nghỉ là dù gì định mệnh đã
mang Tiểu Song vào nhà tôi, thì Tiểu Song cũng nên vinh viễn gắn liền
với gia đình nàỵ
Tôi đang nghĩ tới anh Nghiêu. Nhưng anh Thi
Nghiêu thì sao? Anh ấy như kẻ sống trên trời, một con mọt sách, không
biết tán gái! Giữa tháng năm, công việc ở Đài truyền hình đột nhiên rộn
hẳn lên. Đài đang thực hiện một chương trình văn nghệ tổng hợp các quy
mô lớn, bao gồm các mặt như phỏng vấn văn nghệ, sinh hoạt, ca hát, múa.
Giới thiệu cả dân ca thế giới và cảnh đẹp các nơị Chương trình này kéo
dài hơn tiếng rưỡi đồng hồ và mỗi tuần đều có mục.
Anh Thi Nghiêu được đề cử làm phụ trách. Vì vậy
bù đầu luôn, nhiều lúc không về ăn cơm. Lúc đầu là sưu tập tài liệu, sắp xếp, sau đó chọn nhân sự. Vì là một chương trình khá đặc biệt, nên anh
Thi Nghiêu phải cân nhắc chọn người giới thiệu chương trình, người được
chọn phải làm thế nào để đạt được các tiêu chuẩn như đẹp, hay dễ nhìn,
ăn nói duyên dáng và thu hút được người xem.
Và coi như để trưng cầu ý kiến người trong gia
đình, một hôm anh Nghiêu đã đưa một nữ diễn viên trẻ mới tuyển của đài
tên Huỳnh Lệ về nhà. Đó là một cô gái có sắc đẹp tuyệt vời. Sóng mũi
thẳng, mắt to, cằm chẻ, mái tóc dài. Khuôn mặt thon đẹp kiểu tượng thần
Venus, với một thân hình bốc lửa. Rõ ràng là nếu đặt trước ống kính là
sẽ thu hút người xem ngaỵ
Nội vừa trông thấy đã buột miệng.
-- Đúng là một tuyệt tác của tạo hóa, người trong tranh chưa hẳn đẹp như vậỵ Cha mẹ thế nào mà đẻ được như thế này vậy?
Chúng tôi cười. Nội tôi trực tính như vậy đôi lúc làm phiền người đối diện. Trong khi Huỳnh Lệ khiêm nhường nói:
-- Dạ bà khen quá lời, con có nhiều thứ không biết, cần phải được quí vị chỉ giáo.
Anh Lý Khiêm thì cứ ngồi đó ngắm nghía đã đời, một lúc nói:
-- Cô Lệ này, tôi thấy cô khỏi cần phụ trách chương trình gì cả, tôi có một vở kịch dài nhiều tập, cô giữ vai chính nhé
Mắt Huỳnh Lệ tròn xoe, miệng mở nụ cười thật ngọt để lô hàm răng trắng đều và một đồng tiền duyên.
-- Anh Khiêm đùa đấy chứ, kịch anh viết hẳn đã chọn xong người?
-- Không tôi nói thật đấy, nếu không tin hôm nào cô cho cái hẹn đi, chúng ta dùng cơm tối, rồi bàn việc cụ thể luôn.
Huỳnh Lệ quay sang anh Nghiêu nũng nịu:
-- Anh Phó Giám đốc, anh ấy không gạt em chứ?
Lý Khiêm phân bua:
-- Thật đấy, vở kịch đang định làm của tôi hiện
còn thiếu một vai chính. Cái cô được chọn trước đó tánh hay làm cao, bỏ
tập mãi, tôi thấy dáng cô cũng thích hợp với vai nhân vật.
Huỳnh Lệ nhìn anh Nghiêu làm dáng:
-- Em làm sao so được với mấy cô đào nổi tiếng?
Thôi thì anh xem lại xem có cái vai nào nho nhỏ cho em thử trước xem rồi sau đó... À mà anh là Phó Giám đốc, nghe anh nói là làm người phụ trách chương trình không cũng mệt phờ rồi , phải không anh?
Anh Nghiêu nói:
-- Di nhiên, nhưng nếu có thể vừa phụ trách chương trình vừa diễn xuất thì càng hay, tôi thấy cũng không có gi trở ngại.
Huỳnh Lệ liếc sang Lý Khiêm:
-- Anh phó bảo thế em nghe, nhưng anh đừng nói đùa nhé!
Anh Lý Khiêm chưa kịp trả lời, thì tôi thấy chị
Thi Tịnh đã lẻn ra phía sau anh ta với một cái nhéo đau điếng vào lưng
ông anh rể hờ, và phát ngôn thế:
--Cô yên tâm mấy người này sẽ ủng hộ cô hết mình. Vì với sắc vóc cô, đóng phim màn ảnh rộng còn thừa điều kiện là khác.
Huỳnh Lệ nhanh nhẩu:
-- Cô quá khen, chứ cả Đài truyền hình ai không
biết là anh phó đây có hai cô em gái đẹp như ngọc, tại các c