
ùy hứng của
mình, thế nhưng nó lại rất hợp khẩu vị của anh. Nụ cười trên mặt càng
tươi, Nghiêm Chinh dùng ngón tay cái vuốt ve cánh môi hồng của cô, thì
thầm. “Tối nay ở bên tôi, được không?”
Doãn Nghiên Hi thoáng
nghiêng đầu qua, im lặng nhìn anh vài phút, sau đó đột nhiên há miệng
cắn ngón tay anh, kiêu căng ra lệnh. “Tìm chiếc giường nào êm ái chút.”
Bên trong căn hộ chung cư của Nghiêm Chinh ở Tân Giới, một đôi nam nữ nằm trên chiếc giường lớn, hôn nhau cuồng nhiệt. người Đàn ông ôm chặt
lấy thắt lưng người phụ nữ, hút sâu lấy mật ngọt của cô gái.
Doãn
Nghiên Hi nhu thuận mặc cho Nghiêm Chinh muốn làm gì thì làm, nhưng
thuận theo như vậy lại không thể đổi lấy một chút thương hoa tiếc ngọc,
ngược lại còn như kích thích anh ta càng thêm mãnh liệt, như là phải
phát tiết hết một lần ngọn lửa khó chịu trong cơ thể, dùng hết sức – cắn cô.
Đôi môi vừa sưng lại còn hơi tê nhức nhưng Doãn Nghiên Hi
không làm nũng kêu đau như những người phụ nữ khác, ngay cả một chút bất mãn cũng không thể hiện, mà chỉ vòng tay ra sau ót Nghiêm Chinh, giữ
chặt, sau đó há miệng cắn môi trên của anh ta. Mùi máu tươi ngập tràn
khắp khoang miệng.
Nghiêm Chinh bị đau, theo bản năng muốn đẩy
Doãn Nghiên Hi ra nhưng lại bị cô ôm chặt, mùi máu nhàn nhạt pha lẫn
trong miệng mang lại cảm giác càng kích thích hơn, máu trong cơ thể như
càng sục sôi.
Nghiêm Chinh dùng sức hôn cô, mạnh mẽ tách môi cô ra, ngậm chặt đầu lưỡi, không chịu thua. “Doãn Nghiên Hi, em muốn chết.”
Vừa nói, Nghiêm Chinh đã nhanh chóng giữ chặt hai tay của cô, tay phải xé
toang áo sơ mi của cô, lộ ra nội y màu đen. Lớp nội y ren màu đen tôn
lên phần da thịt trắng nõn, càng kích thích thị giác.
Nhìn chằm
chằm đôi gò bồng đảo không chớp mắt, Nghiêm Chinh không chút ngần ngại
xốc lớp nội y đang cất giấu hai đỉnh núi lên, gặm cắn, khiến nó nhanh
chóng hóa cứng như viên đá hồng ngọc. Cô không ngừng thở gấp, cứ như
trong cơ thể có ngọn lửa kích động nào đó.
“Thật thơm.” Nghiêm
Chinh mạnh mẽ cắn mút, như thể đang thưởng thức một món sơn hào hải vị,
còn tay lại không ngừng nắm lấy đỉnh nhọn bên kia, nắn, vân vê, cho đến
khi Doãn Nghiên Hi khó chịu kêu lên thành tiếng.
Nhìn những dấu
hôn phủ khắp da thịt trắng nõn do bị gặm cắn, trong cơ thể Nghiêm Chinh
nháy mắt bùng nổ sự đòi hỏi mãnh liệt. Bàn tay to lớn mạnh mẽ tách hai
chân cô ra, ngón tay hướng vào khu rừng rậm ẩm ướt dò xét, miệng nhếch
lên, giọng điệu mỉa mai, cười nhạt nói. “Chậc, chậc, ướt đẫm thế này…”
Doãn Nghiên Hi hung dữ trừng mắt liếc anh ta một cái. “Muốn làm thì làm nhanh lên, còn nói nhảm nhiều vậy làm gì?”
Nghiêm Chinh cười gian tà, đưa hai ngón tay vào trong hang động ẩm ướt. “Đừng
vội, tôi sẽ khiến em thấy thoải mái.” Ngón tay anh ta như con rắn, càn
rỡ vuốt ve qua lại vùng ướt át, thỉnh thoảng nắm lấy hạt châu ở giữa,
cười xấu xa rồi bóp mạnh.
Cảm giác mãnh liệt này khiến Doãn Nghiên Hi cuộn các đầu ngón chân lại. Thấy cô cắn môi, bờ mi run rẩy, Nghiêm
Chinh cúi đầu kề sát bên tai cô nhỏ giọng hỏi. “Thoải mái không?” Anh ta vừa hỏi, ngón tay không ngừng chơi đùa cánh hoa mẫn cảm của cô.
“Khốn kiếp, rốt cuộc anh có vào hay không?” Doãn Nghiên Hi đã ngân ngấn nước mắt, nhưng giọng nói vẫn rất cứng rắn.
“Em nói xem?” Nghiêm Chinh giữ chặt chiếc eo thon đang vặn vẹo, mải mê chăm chú nhìn gương mặt đỏ hồng của cô, nhìn cô ra sức há miệng thổ dốc,
ngón tay đâm mạnh vào, thăm dò sự nóng cháy bên trong, lặp đi lặp lại sự ra vào, hưởng thụ sự cắn, mút tràn đầy ở bên trong.
“Nghiêm Chinh…” Doãn Nghiên Hi bị tên đàn ông này trêu chọc đến sắp khóc. “Nếu anh không làm thì tôi sẽ đi tìm…”
Tên người nào đó còn chưa nói ra đã bị một tiếng gầm cắt đứt. “Em dám!”
“Chờ không được nữa rồi sao? Được, tôi cho em.” Nghiêm Chinh kéo khóa quần
xuống, lập tức để lộ ra tiểu huynh đệ đã chờ từ lâu, vật thô lớn ấy mạnh mẽ tiến vào, không chút thương xót.
Mặc dù đã làm nhiều lần,
nhưng Doãn Nghiên hi vẫn bị bị tình thế bất ngờ này làm đau, phải hít
sâu một hơi. Nhận thấy cô không kịp thích ứng, Nghiêm Chinh tạm ngừng
động tác của mình, trán phủ đầy mồ hôi trừng mắt nhìn người phụ nữ nằm
dưới thân mình. “Cho em…” Nơi đó của cô vừa non mềm vừa hút chặt, mỗi
lần làm đều giống như lần đầu tiên, không làm những bước dạo đầu, sẽ
khiến cô rất đau.
Nén giận lườm Doãn Nghiên Hi một cái, Nghiêm
Chinh đưa tay xuống dưới tìm hạt mầm non mềm ở giữa, nhẹ xoa nắn, môi
lại nhẹ nhàng hôn cô để kích thích, cho đến khi cả người Doãn Nghiên Hi
thả lỏng, anh mới thẳng tiến, đâm vào chỗ sâu nhất, cả hai người hoàn
toàn gắn kết trọn vẹn.
Cảm giác căng đầy lan tỏa khắp cơ thể,
Nghiên Hi muốn thét lên nhưng miệng bị anh ta ngăn lại… Nghiêm Chinh ra
sức hôn cô, đói khát tàn bạo, xâm chiếm toàn bộ, chuyển động thân dưới
cũng nhanh hơn, đâm xuyên, giữ chặt bờ mông cô, khiến cô không thể thoát ra, bản thân phải tiếp nhận toàn bộ tiết tấu di chuyển.
Doãn Nghiên Hi giữ chặt hai bả vai Nghiêm Chinh, móng tay vẽ lên lưng anh ta một hàng vết bấu hồng hồng .
“Không được bấu.” Nghiêm Chinh kéo tay c