Snack's 1967
Bảy Ngày Ân Ái

Bảy Ngày Ân Ái

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324891

Bình chọn: 9.5.00/10/489 lượt.

ay hắn lại trở về sớm như vậy?

"Thiên Kình, cháu trở về đúng lúc, nhanh khuyên nhủ bé

Noãn đi, nó nói nó phải đi khỏi."

"Bà nội, cháu chỉ trở về lấy một phần tài liệu, buổi tối

cháu trở lại cùng bà!" Hoắc Thiên Kình nhìn Hoắc lão phu nhân cười cười,

sau đó đảo mắt, cặp mắt sớm đã hoàn toàn lạnh lẽo …

"Ai, Thiên Kình, Thiên Kình, thằng nhỏ này, sao biểu hiện

lại là lạ? Ngay cả bà lão này cũng không để ở trong lòng?"

Ánh nắng chiếu vào bóng dáng cao lớn đang rời đi của hắn, cảm

giác vô cùng lạnh lùng…

Úc Noãn Tâm sững sờ đứng tại chỗ, bất động hồi lâu, trong

lòng có một trận rét run…

Đêm đã khuya, dường như ngay cả các vì sao cũng đều phải ngủ,

Úc Noãn Tâm ngồi trên sô pha thấp thỏm bất an. Nàng nhìn giờ một chút, ép buộc

bản thân tiếp tục chờ đợi.

Nửa giờ trước Hoắc Thiên Kình đã về rồi, nhưng không tiến

vào phòng ngủ, đi thẳng đến thư phòng, ở thẳng một mạch đến bây giờ, không có

chút ý định đi ra.

Kỳ thực lúc nhìn thấy hắn trong xe trở về, Úc Noãn Tâm cũng

rất muốn đi theo hắn nói chuyện, thế nhưng…

Lại đợi thêm 15 phút nữa, nàng rốt cục nhịn không được, đứng

dậy, đi ra khỏi phòng ngủ…

Hành lang yên tĩnh tràn ngập hương cà phê thơm nồng, nhẹ

nhàng lượn lờ theo hô hấp quanh quẩn trong không khí.

"Cốc cốc cốc…"

Gần như là dùng đến tất cả sự can đảm, Úc Noãn Tâm mới gõ

vào cánh cửa chạm trổ hoa văn đang đóng chặt của thư phòng, trong lòng theo từng

tiếng gõ cửa mà kinh hoàng không thôi.

"Vào đi!"

Tiếng nói đàn ông trầm thấp hờ hững vang lên, nặng như tảng

đá sớm rơi thẳng xuống đầu nàng.

Úc Noãn Tâm hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, âm thầm cầu nguyện

một chút.

Chết thì chết, không sá gì nữa!

Cửa thư phòng bị nàng nhẹ nhàng đẩy ra, không gian rộng lớn

như vậy khiến nàng không khỏi sinh ra một chút cảm giác lạnh lẽo. Vách ngăn hơi

nghiêng trên tường của thư phòng lộ vẻ thủ công mỹ nghệ xa hoa, càng thêm vẻ cổ

điển. Tuy Úc Noãn Tâm không hiểu những thứ này, nhưng có thể nhìn ra được những

thứ này nhất định đều rất cổ.

Ở chỗ gần cửa sổ sát đất là chiếc ghế sô pha rất lớn, thiết

kế da thật xa hoa của Italia, tất cả thể hiện phong cách thư thái thoải mái.

Phía sau vách ngăn chạm khắc là chiếc bàn gỗ trầm thượng hạng,

Hoắc Thiên Kình đang xem tài liệu, dường như nhận thấy nàng mãi không tiến lên,

ngẩng đầu dò xét

Cặp sắc bén khóa tại khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, ánh mắt trầm

xuống…

Úc Noãn Tâm liền bước lên phía trước, cầm tách cà phê trong

tay nhẹ nhàng đưa lên. "Hoắc tiên sinh…

Hoắc Thiên Kình không nhanh không chậm cầm tách cà phê, khẽ

uống một ngụm, bỏ xuống, không nói gì, tiếp tục xem tài liệu.

Trong không khí, cực kì yên lặng …

Đứng ở trước bàn gỗ trầm, bàn tay nhỏ bé của Úc Noãn Tâm

nhanh chóng buông ra, nàng cảm thấy ngón tay mình đều có chút lạnh.

"Hoắc tiên sinh…"

Hoắc Thiên Kình ngẩng đầu nhìn nàng, "Chuyện gì?"

"Chuyện kia…"

Úc Noãn Tâm khó khăn nói: "Hoắc tiên sinh, qua đêm nay

sẽ là thời gian kết thúc giao dịch của chúng ta, ngày mai tôi muốn…"

"Muốn rời khỏi Hoắc gia."

Tiếng nói của Hoắc Thiên Kình lãnh đạm thay nàng nói tiếp hết

câu đó, buông tài liệu xuống, nhẹ nhàng tựa lưng vào ghế ngồi, hờ hững nhìn người

con gái trước mắt.

Úc Noãn Tâm khẽ gật đầu một cái, cúi thấp đầu.

Im lặng, lại là một bầu không khí im lặng bức người.

Nàng chờ hắn mở miệng, hắn cũng không nói, chỉ là lẳng lặng

nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn cúi xuống của nàng.

Trong sự bình tĩnh tuyệt đối này, nổi lên mối nguy cơ đáng sợ,

giống như một con thú đang ẩn nấp, bất kỳ lúc nào sẽ lao tới, đem nàng cắn nuốt

vào bụng, không chừa lại một mảnh!

Úc Noãn Tâm không ngẩng đầu lên, thế nhưng, giác quan thứ

sáu của phụ nữ nói cho nàng biết hắn đang nhìn chằm chằm vào nàng. Trong tia

nhìn thờ ơ lạnh lùng kia mang theo một cảm giác âm trầm tà ác mà nhìn chằm chằm

nàng, hai luồng ánh mắt rừng rực, tràn ngập hứng thú muốn chiếm lấy người khác,

khiến người ta không thể lơ là!

Trong lòng có chút kinh hoàng, trái tim lại bắt đầu thấp thỏm,

rốt cục hắn có ý gì…

Úc Noãn Tâm không khỏi trộm nhìn hắn, nhưng đôi mắt đen của

hắn ở đối diện cười mà như không cười, ánh mắt lóe lên, trong suốt đến dọa người,

thậm chí mang theo một tia âm mưu cùng trêu tức, như là đã xem thấu ý nghĩ của

nàng…

Hơi thở đột nhiên trở nên gấp gáp, đồng tử chớp chớp hốt hoảng,

né tránh đối diện với hắn, sau đó, hơi hoảng loạn nói:

"Hoắc tiên sinh, giao dịch của tôi và anh chỉ có một tuần,

đây là việc lúc đầu đâu có…"

Hắn, sẽ không phải là muốn đổi ý đi?

Nghìn vạn lần đừng…

"Lúc đầu đâu có nói như vậy?" Quả nhiên, người đàn

ông nghe vậy xong, khóe môi đột nhiên nổi lên chút cười cười, nụ cười có chút

khó nắm bắt.

"Ban đầu chúng ta nói như vậy sao?"

Hả?

Úc Noãn Tâm sửng sốt, gương mặt như hoa dần dần trở nên tái

nhợt…

"Hoắc tiên sinh, lời này của anh có ý tứ gì?"

Hoắc Thiên Kình khom người đứng lên, đi tới cạnh quầy rượu,

cầm ly chậm rãi rót một ly rượu, ngồi xuống sô pha, dù bận rộn vẫn ung dung

đánh giá nàng, tràn ngập ác ý thưởng thức sự sợ hãi của nàng.

"Là tôi không nói rõ ràng, hay là e