
ng vẫn
chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Hoắc Thiên Kình buông nàng ra ngoài ý muốn. Đôi mắt cuồng ngạo
đầy uy lực nhìn nàng trong lòng…
"Em thật sự có đủ năng lực khiến đàn ông phải điên cuồng!"
Hắn vươn tay, mơn trớn vuốt ve gương mặt xinh xắn mê người của
nàng: "Xem ra, tôi đã đánh giá thấp năng lực của em!"
Úc Noãn Tâm giật mình, sợ hãi nhìn đôi mắt càng thêm u ám
hơn của hắn, nàng không hiểu được ý tứ trong lời hắn nói.
Mặt nàng ửng hồng, mắt to mờ sương, ngơ ngác như chú nai con
lạc đường, bất lực nhìn hắn. Nhìn biểu hiện của nàng, khóe môi Hoắc Thiên Kình
có chút run run.
Hoắc Thiên Kình lại khẽ vuốt ve gương mặt nàng lần nữa. Sau
đó, hắn ngồi thẳng dậy, nhìn chăm chú người con gái với sắc mặt ửng hồng, giọng
nói trở nên lạnh lùng….
"Nếu chưa chuẩn bị sẵn sàng thì đừng có ăn mặc như thế
này! Đây là lần đầu tiên, tôi sẽ tha cho cô!"
Úc Noãn Tâm lập tức ngồi dậy, chỉnh trang lại váy áo. Nàng
không hiểu được, tại sao hắn bỗng chốc lại lạnh lùng như vậy? Chẳng lẽ vì nàng
đã cự tuyệt hắn?
Thế nhưng, đúng thật là đối với nàng, hắn cũng chỉ là người
xa lạ mà thôi.
"Xin lỗi Hoắc Thiên sinh, tôi, tôi…"
Bàn tay bé nhỏ gắt gao nắm chặt cổ áo, các ngón tay xanh xao
càng trở nên trắng bệch.
"Được rồi! Hoắc Thiên Kình tôi còn chưa đến nỗi phải ép
buộc một người đàn bà!" Giọng nói Hoắc Thiên Kình lãnh đạm mà lộ ra vẻ tôn
quý, thân thể cao to ngồi ở chỗ kia giống như là bậc vương giả có quyền uy bất
khả xâm phạm.
Úc Noãn Tâm quay mặt đi, nàng biết rõ bản thân nếu làm không
tốt thì cuộc giao dịch bảy ngày sẽ kết thúc mà kế sinh nhai cũng biến mất theo.
Nên làm như thế nào thì nàng mới có thể giống như Ngu Ngọc
đây?
Đại thể toàn bộ quá trình đều trôi qua trong im lặng.
Hoắc Thiên Kình không nhìn nàng nữa, ánh mắt hắn nhàn nhã
nhìn đống văn kiện. Nhìn trán hắn không khó để nhận ra hắn là một nhà kinh
doanh: thận trọng, bí mật và trầm ổn.
Úc Noãn Tâm chỉ im lặng, ngồi trên chiếc ghế sopha rộng lớn
đối diện với hắn. Đôi chân hơi khép lại, cặp mắt đẹp thất thần nhìn thế giới
bên ngoài cửa sổ.
Nàng muốn đập tan sự tĩnh lặng này nhưng… nàng chẳng biết
nên đập tan nó như thế nào.
Nàng lén lút liếc mắt nhìn về phía người đàn ông đang chìm đắm
trong suy tư.
Rốt cục hắn là một người đàn ông như thế nào? Kín như bưng
khiến người ta không thể đoán định được, cuồng ngạo đến mức người người không
thể cự tuyệt, chỉ cần đôi mày hơi nhíu lại là đã khiến đối phương vô cùng kinh
hãi.
Một người đàn ông như vậy… rốt cục hắn cần người phụ nữ như
thế nào?
Trong đầu nàng thoáng lại nghĩ tới câu nói của Tiểu Vũ…….
Đối với nữ nhân mà nói, Hoắc Thiên Kình là một tên ma vương.
Hắn có khả năng thực hiện mọi khát vọng của bất kỳ người phụ nữ nào nhưng cũng
có thể trở thành phần mộ tuyệt vọng của họ.
Là như vậy đi. Sở dĩ như thế hắn mới có thể trắng trợn như vậy
yêu cầu một người phụ nữ tới làm gì đó, mà cũng không hề ép buộc họ.
Úc Noãn Tâm khẽ thở dài. Đôi mắt như mờ sương, mang theo một
phần mờ mịt, kỳ thực cứ lẳng lặng ngắm nhìn hắn, hưởng thụ từng đường nét cương
nghị, vóc người anh tuấn, đôi môi mỏng tinh tế.
Đôi môi mỏng. Một người đàn ông có môi mỏng cũng có nghĩa là
người bạc tình.
Thế nhưng, cho dù vậy, cứ nhìn hình dáng anh tuấn ấy, mọi phụ
nữ đều không có cách nào rời mắt đi, thậm chí còn quên cả hít thở.
Thậm chí đến chính nàng cũng là như vậy sao?
Nàng cứ chăm chú nhìn thẳng đối diện mà quan sát kỹ hắn, Hoắc
Thiên Kình ngẩng đầu lên…
Đôi mắt Úc Noãn Tâm không hẹn mà gặp, đối diện đôi mắt thâm
sâu của hắn. Trong chớp mắt, cặp mắt ấy lóe lên một tia giễu cợt, ngay lập tức,
đôi môi mỏng khẽ nhếch lên.
Nàng vội vã liếc nhìn sang chỗ khác, nhưng không hiểu tại
sao lại có cảm giác kinh hoàng không thôi.
Trời ạ, không ngờ nàng lại chăm chú nhìn một người đàn ông đến
đờ đẫn. Càng buồn cười hơn là… tự dưng lại bị hắn phát hiện!
Cõ lẽ diện mạo nàng hiện giờ vô cùng tức cười, khiến đôi mắt
Hoắc Thiên Kình lóe lên chút ý cười. Hẳn là hắn đang nghĩ người đàn bà này
không thú vị chút nào, nhưng mà thấy đôi má hơi ửng hồng, gương mặt dưới ánh mặt
trời lộ vẻ lộng lẫy trong sáng, hắn phát hiện tâm tình của mình trở nên phá lệ
tốt lên nhiều.
"Em đang lén nhìn tôi à?" Hắn đã biết nhưng vẫn
còn cố hỏi, trên môi hơi có ý giễu cợt.
"Nào có, tôi, tôi chỉ là đang suy nghĩ mà thôi!"
Úc Noãn tâm nhanh miệng biện giải. Thâm tâm rên rỉ một hồi, thật là, sao lại
háo sắc như vậy chứ!
Hoắc Thiên Kình không nói gì, buông văn kiện xuống. Ngón tay
chậm rãi vươn đến gần gương mặt nàng, Úc Noãn Tâm kinh ngạc né tránh một chút.
Một tia không hài lòng chợt thoáng qua đầu mày khẽ chau lại
của hắn.
"Nói tôi biết, cô đang sợ chuyện gì ?" Hoắc Thiên
Kình thu tay lại, cặp mắt chim ưng như thợ săn dò xét thái độ của Úc Noãn Tâm.
Úc Noãn Tâm khẽ run lên, ngập ngừng trả lời : "Tôi đâu
có sợ…"
Thật ra, quả là nàng đang rất sợ, không biết tại sao, chỉ cần
nàng nhìn thấy người đàn ông này thì trong lòng liền có một nỗi sợ không thể giải
thích, có điều, nàng chẳng thể nói ra chuyện này.
"Thật sao?"