
hằng nhóc này vẫn không đưa cô bé đến gặp cô, cho đến khi cô phải giục nó nhanh chóng kết hôn đi, nhưng mà nó vẫn không vội.”
“Cháu nói cho cô biết nhé, tên nhóc A Thành này tuyệt đối là cố ý đó, cậu ta còn chờ cô mềm lòng đấy!” Hứa Mục ở bên cạnh cũng nói móc Âu Dương Thành, nhưng thật ra là đang che dấu giúp họ.
Trình Tử cũng hỗ trợ: “Cháu cũng thấy vậy cô ạ.”
Mẹ Âu Dương bị hai người dỗ thực vui vẻ: “A Thành cũng gần b mươi rồi, nên kết hôn thôi, lòng cô nghĩ, được, chỉ cần nó đưa A Tử đến đây là cảm ơn trời đất rồi, cô đã sớm lười ép buộc.” Mẹ Âu Dương nâng tay lên, vẫy Lâm Tử Mạch đến gần, kéo tay cô giống như lần đầu tiên thấy cô: “Thật ra lần đầu tiên gặp cháu bác đã thấy thích rồi, hôm đó nhìn cháu nấu ăn, chuyện gì cũng để ý, luôn lo lắng chu đáo cho A Thành, lúc ấy bác đã vừa lòng rồi. Vừa biết chuyện đó bác cũng tức giận, nhưng khi đến bệnh viện nhìn thấy cháu, mọi điều tức giận của bác đều không còn nữa. Tiểu nha đầu à, cô gái tốt như cháu, lại tốt với con bác như thế, sao bác có thể giận cháu được!”
“Bác…” Lâm Tử Mạch gần như lại muốn khóc, một buổi tối đã mang đến thật nhiều bất ngờ cho cô.
Mẹ Âu Dương vẫn hòa ái như bảy năm trước: “… Khi đó A Thành cũng quá ngốc nghếch, thằng bé Tiểu Mục này lại như hổ rình mồi, bác nhìn mà sốt ruột, cho nên nghĩ một biện pháp, đưa hai đứa đến Lư Sơn!”
“Là bác cố ý!” Nói đến chuyện bảy năm trước, Lâm Tử Mạch kinh ngạc phát hiện, thì ra cho dù cô mang theo trí nhớ đó trở lại đây, lại vẫn có những việc bề bộn mà mình không biết.
“Hứa Mục!” Trình Tử ở bên kia cũng bị bản nhạc đệm này kích thích, nhanh tay kéo Hứa Mục đang giả bộ cái gì cũng chưa nghe thấy lại, lớn tiếng quát, “Nói, năm đó anh có mơ ước đến Tiểu Tử Mạch không hả?”
Hứa Mục vội vàng giơ hai tay lên hô: “Anh thề trước Mao chủ tịch, anh tuyệt đối không dám!”
Họ biểu diễn hài hước chọc tất cả mọi người đều thoải mái cười ha hả. Trong tiếng cười, Lâm Tử Mạch lặng lẽ nhìn về phía Âu Dương Thành, anh cũng đang chăm chú nhìn cô, trong ánh mắt trong suốt thâm tình đó, là sự dịu dàng như nước. Cô không khỏi cười càng thoải mái hơn.
Ngoài cửa sổ, một chú chó cao ngang người ghé vào ngôi nhà nhỏ của mình làm mộng đẹp, khoát lên trước ngực một mảnh đá màu trắng chiếu sáng lấp lánh. Tiếp tục hướng lên trên, một ánh trăng cong cong đang lẳng lặng bắt trên đầu cành, tất cả đều là im lặng mà tốt đẹp như vậy.
Khi Âu Dương Thành trở lại biệt thự từ hang Cẩm Tú thì đã là mười hai rưỡi rồi, Hứa Mục khi đó còn ngủ say.
Âu Dương Thành đẩy cửa phòng ra, bên trong phòng khách không có ai, anh rất kinh ngạc. Đồng hồ kiểu cũ để bàn phát ra tiếng kêu nhỏ, Tiểu Cáp nhàm chán nhảy tới nhảy lui trên sô pha.
Ánh đèn trong phòng sáng ngời ngời, chỉ là quá mức yên tĩnh, yên tĩnh làm cho đáy lòng Âu Dương Thành chợt dâng lên một loại bất an.
Âu Dương Thành đi tìm khắp các phòng, nhưng tất cả đều không tìm thấy thân ảnh của A Tử, tìm đến phòng Hứa Mục, nhìn thấy anh nằm trên giường, đã ngủ rồi.
Đầu giường có để vài loại thuốc, lúc trước Lâm Tử Mạch đã gọi điện thoại cho anh nói cô đã trở lại, cũng nói cho anh chứng dị ứng của Hứa Mục phát tác. Nhìn thời gian, Âu Dương Thành phỏng chừng Hứa Mục cũng không ngủ được bao lâu, nhíu nhíu mày do dự, cuối cùng anh vẫn không gọi Hứa Mục dậy.
Khi Hứa Mục mở hai mắt, nhìn thấy vẻ mặt sốt ruột của Âu Dương Thành, cũng buồn bực hỏi: “Làm sao vậy?” Anh nhấc chăn trên người xuống, chậm rãi ngồi dậy tựa vào đầu giường. Triệu chứng dị ứng cũng dần biến mất, chỉ là thân thể còn không thoải mái lắm.
Âu Dương Thành vẫn đang cau mày, thần sắc buồn rầu: “A Tử đâu, không phải lúc trước anh ở cùng một chỗ với cô ấy à?”
“Cô ấy không có ở ngoài sao?” Hứa Mục hỏi, nhìn sắc mặt Âu Dương Thành, đáy lòng anh cũng mơ hồ cảm thấy có chút bất an.
“Túi của cô ấy không có ở đây, em gọi điện thoại thì nói là ngoài vùng phủ sóng.” Âu Dương Thành trừng mắt nhìn Hứa Mục, “Không phải hai người trở về cùng nhau sao?”
“Là cùng nhau trở về.” Hứa Mục cũng nghiêm túc nói, từ tối anh đã cảm thấy Lâm Tử Mạch có gì đó khác thường, “Thật sự không ở trong nhà? Tìm qua các phòng chưa?”
Âu Dương Thành hạ ánh mắt: “Đi tìm rồi. Cô ấy có thể đi nơi nào chứ, tại sao di động không có sóng? Cô ấy có nói với anh là muốn đi đâu không?”
Hứa Mục lắc lắc đầu, an ủi Âu Dương Thành: “A Tử lớn như vậy rồi, sẽ không gặp chuyện không may đâu. Chờ đi, đại khái một lúc sẽ trở lại.”
Không có lời giải thích nào khác, Âu Dương Thành cũng chỉ có thể trở lại phòng khách tiếp tục chờ đợi. Hứa Mục cũng không ngủ được, hai người liền ngồi trong phòng khách xem TV, đã qua buổi trưa rồi, nhưng họ đều không có tâm tình ăn cơm.
Âu Dương Thành cứ cách mười phút lại gọi điện cho Lâm Tử Mạch, nhưng tiếng trả lời nghe được vẫn là ngoài vùng phủ sóng. Mãi cho đến bốn giờ chiều, Lâm Tử Mạch vẫn không trở về.
Âu Dương Thành rốt cục không nhịn được nữa, đứng bật dậy, gắt gao nắm điện thoại, mày cũng nhăn quá chặt chẽ, nói với Hứa Mục: “Em đi ra ngoài tìm xem, anh ở nhà chờ, cô ấy trở về thì gọi cho em.”
“Được, em cũng