
đừng sốt ruột quá, có lẽ, cô ấy chỉ ra ngoài tản bộ thôi.” Hứa Mục nhìn ra lo lắng của Âu Dương Thành, tuy rằng chính mình cũng vô cùng lo lắng, nhưng cũng chỉ có thể bảo trì trấn định, “Em đến nơi bình thường cô ấy thích đi tìm xem.”
Âu Dương Thành đã sớm lo lắng gấp gáp không thể chịu được nữa, lập tức xoay người đi ra ngoài, cửa sắt ở sau lưng “Chạm” một tiếng đóng lại.
Một giờ, hai giờ, ba giờ.
Sắc trời càng ngày càng đen, Âu Dương Thành mặt mày tối sầm lạnh lùng trở về, vẫn là một người.
Hứa Mục “Cọ” đứng dậy: “Vẫn không tìm được?”
Sắc mặt Âu Dương Thành lạnh như băng giá, một câu không nói, lập tức đi đến hướng điện thoại bàn.
“Em làm gì?” Hứa Mục vội hỏi.
“Báo nguy!” Âu Dương Thành gầm nhẹ.
“Báo như thế nào?” Nhìn Âu Dương Thành bối rối, Hứa Mục bình tĩnh lại, “Em biết tên cô ấy không? Em có bức ảnh nào của cô ấy không?”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Quan tâm quá sẽ bị loạn, Âu Dương Thành càng vội vàng xao động quát.
Hứa Mục chợt nghĩ ra: “Bên ngoài biệt thự này chắc có gắn máy quay, đi xem trong khoảng thời gian ấy cô ấy đi đâu rồi nói sau.”
Hai người nghĩ biện pháp đi tìm nhân viên quản lý xem video, nhưng kết quả lại không thu hoạch được gì. Lâm Tử Mạch vào cửa cùng Hứa Mục, cho đến lúc Âu Dương Thành đi vào, căn bản không có bất cứ ai ra vào biệt thự của họ.
Trở lại chỗ ở, Hứa Mục thở dài, anh suy nghĩ một chút: “Anh nghĩ, A Tử cố ý.”
Âu Dương Thành cúi đầu, có vẻ rất buồn: “Cô ấy đi rồi. Khi đó cô ấy nói, chăm sóc em đến khi ánh mắt em hồi phục. Bây giờ ánh mắt em đã nhìn tốt rồi, cô ấy rời đi.”
Hứa Mục không biết nên nói gì để an ủi Âu Dương Thành, Âu Dương Thành lại giống như người mất hồn, tiếp tục nói: “Có lẽ người trong lòng cô ấy rốt cục đã hồi tâm chuyển ý, vì thế cô ấy liền trở về.”
Nói xong câu này, Âu Dương Thành lại không mở miệng nữa, không thấy Hứa Mục liếc mình một cái, đứng dậy trở về phòng mình.
Hứa Mục do dự nửa ngày, chung quy vẫn không đem chuyện sáng hôm đó nói cho Âu Dương Thành. Anh đã đồng ý với Tử Mạch là không nói.
Ở lại Lư Sơn đợi mấy ngày, Âu Dương Thành lại kiên trì tìm Lâm Tử Mạch mấy ngày, nhưng vẫn như cũ không có kết quả. May mà ở Lư Sơn không có tin tức ai đó bị ngã xuống núi, loại trừ được khả năng tồi tệ nhất có thể, khiến cho bọn họ càng thêm tin tưởng vững chắc là Lâm Tử Mạch đã rời đi.
Trong thời gian đó, Hứa Mục cũng đến Cửu Giang, đến ngôi nhà ở phố Hân, nghe được ít chuyện về gia đình ấy.
Gia đình đó có hai con gái, con gái lớn tên Lâm Lâm, là sinh viên năm thứ nhất của một trường đại học ở Nam Xương, bây giờ còn chưa được nghỉ; con gái út tên là Lâm Tử Mạch, đang học tại trường trung học trọng điểm ở đây.
A Tử sẽ là Lâm Lâm sao? Hứa Mục tự nhiên nghĩ như vậy, chỉ có như vậy mới hợp với tuổi của cô ấy.
Nhưng rất nhanh ý nghĩ này đã bị phủ định. Sau khi Hứa Mục gặp được Lâm Lâm, tuy rằng thấy cô ấy cũng rất thanh tú giống A Tử, nhưng ngũ quan khác biệt quá lớn, Lâm Lâm rất giống mẹ mình.
Hứa Mục càng điều tra nhiều về những người trong nhà đó, lại càng không có được thu hoạch gì, thẳng đến khi rời khỏi Lư Sơn, anh cũng không thể hiểu được A Tử dẫn mình đến gặp những người trong nhà ấy với mục ích gì.
Mấy ngày tìm kiếm, Âu Dương Thành và Hứa Mục rốt cục không thể không thừa nhận, A Tử đã biến mất, chỉ để lại Tiểu Cáp cái gì cũng không biết.
—— năm 2002, một buổi tuyên truyền tại trường đại học ——
Đảo mắt đã qua hai năm rồi, cuộc sống của Âu Dương Thành có vẻ đã khôi phục bình thường, nhưng chỉ có anh biết đáy lòng mình vẫn đang tưởng niệm. Cho nên khi nghe được giọng nói đó, anh đã mừng như điên.
“Tổng giám đốc Âu Dương, chờ một chút, em có cái này muốn đưa cho anh!”
Giọng nói ngọt ngào mềm mại dễ nghe đó, giọng nói hai năm nay vẫn ghé vào tai anh nhẹ nhàng gọi: “Âu Dương, Âu Dương”, anh đột nhiên dừng bước, thậm chí không dám quay đầu.
Lại chỉ là một cô bé.
Sẽ là A Tử sao?
Anh không xác định, anh lẳng lặng nhìn, bộ dáng A Tử như thế nào anh cũng không biết, nhưng mà, sao A Tử có thể ít tuổi như vậy, chỉ là một nữ sinh đại học?
Cô bé ấy mở to mắt chờ mong đưa cho anh một bức ảnh, anh đưa tay ra nhận lấy, khóe mắt nhìn qua khuôn mặt mình trên ảnh, rốt cục nhớ tới cô bé này mình đã gặp được trên đỉnh Lư Sơn ngày đó.
Nụ cười kia, cô bé chụp rất tốt, chỉ là, nụ cười như vậy, đã biến mất cùng với một thân ảnh mà anh chưa bao giờ nhìn thấy.
Ánh mắt vô tình nhìn về một chỗ trên bức ảnh, vô tình phát hiện được, anh phát hiện được thân ảnh màu trắng kia.
Đó là, đó là A Tử!
Hai năm sau, có lẽ nếu anh không thể tìm được A Tử, nhưng rốt cục cũng có một thân ảnh để hoài niệm.
Anh vui sướng cảm ơn điều đó.
—— năm 2003, bệnh viện Cổ Lâu ——
Âu Dương Thành lại nhìn thấy Lâm Tử Mạch, là vào năm 2003 sau buổi trưa đầu hạ. Tiểu Cáp luôn không thân cận với người khác, nhưng không hiểu tại sao nó lại rất nhiệt tình với Lâm Tử Mạch, chẳng lẽ nó cũng sẽ nghe lầm giọng nói đó sao, nó cũng hiểu được Lâm Tử Mạch này rất giống A Tử?
Tiểu Cáp chỉ biết nhiệt tình đơn thuần, Âu Dương Thành không thể biết nguyên nhân