
là ý của anh. Đừng đi thăm chị ấy nữa.”
Trong ngọn đèn mờ nhạt, Chử Điềm nhìn vào mắt anh, thấy bản thân mình bé nhỏ
và có chút sợ hãi. Tuy cô bị nỗi tò mò sai khiến đến thăm Mạnh Phàm,
nhưng qua lại một khoảng thời giam, cô phát hiện thật ra cô ấy là một cô gái tốt. Vì vậy cô mới có chút mềm lòng, cô muốn cô ấy khoẻ mạnh, cũng
hy vọng cô ấy và Từ Nghi không hề dính líu đến nhau nữa. Thật ra cô
không thể nói rõ suy nghĩ trong lòng mình, nên càng không biết phải giải thích với người khác thế nào. Trên thực tế cô đã quyết định không đến
bệnh viện nữa, nhưng giờ phút này nghe Từ Nghi nói vậy, cô vẫn có chút
không dằn lòng được hỏi:
“Tại sao? Tại sao anh không muốn em đi?”
Như trong dự liệu, Từ Nghi không trả lời cô. Chử Điềm không nén được thất
vọng, trong đầu cô đột nhiên hiện lên một ý niệm khiến cả người cô lạnh
run. Cô nhìn Từ Nghi, sắc mặt thay đổi hoàn toàn:
“Tối nay có phải anh trở về vì chuyện này không?”
Chử Điềm thề, nếu như chuyện này lại xảy ra một lần nữa, cô thật sự, thật
sự, thật sự không để ý đến anh nữa. May là lúc này Từ Nghi phủ nhận.
“Đừng suy nghĩ lung tung.” - anh khẽ thở dài, nhìn cô nói - “Lúc nhận được điện thoại anh đã lên xe trở về rồi.”
“Vậy sao anh không trả lời em?”
Chử Điềm hỏi đến cùng. Từ Nghi nhìn cô chằm chằm, rốt cuộc chịu thua:
“Bởi vì anh biết rõ Chương Hiểu Quần là dạng người gì hơn em, anh không thể để bà ta giận chó đánh mèo với em, hiểu không?”
Rốt cuộc vẫn phải buộc anh nói ra những lời này, vòng tới vòng lui vẫn
không chạy khỏi. Chử Điềm đột nhiên cảm thấy trong lòng rất mệt, cô nhìn Từ Nghi, một câu cũng chẳng muốn nói.
Tối đó sau nửa đêm,
hai người đều không ngủ. Ngày hôm sau Từ Nghi vẫn phải về sư đoàn, rời
giường từ sớm, lúc mặc quần áo, rửa mặt đều không có bất cứ tiếng động
gì, nhưng Chử Điềm vẫn thức giấc. Cô vốn hay cáu kỉnh khi thức dậy, hơn
nữa tối qua còn náo loạn có chút không vui, nên chẳng cho anh vẻ mặt tốt gì.
Trước khi đi Từ Nghi vẫn hôn lên trán cô. Lúc đó Chử
Điềm biểu hiện vô cùng cự nự, ra sức chui rúc vào trong chăn, không cho
anh hôn, nhưng khi anh đi thật cô lại hối hận. Bao giờ cũng vậy, hễ hai
người gây lộn hay cãi nhau, người đầu tiên khó chịu luôn là cô. Hôm đó, Chử Điềm thật sự không muốn đi làm, liền viện cớ xin nghỉ bệnh một
ngày. Ngủ bù đến khi mặt trời lên cao, nhận được điện thoại của Hà Tiêu
gọi đến.
Hôm qua lúc ra ngoài dạo phố, cô để quên bộ quần áo
trong túi của Hà Tiêu, Hà Tiêu gọi điện thoại đến hỏi cô khi nào đến
lấy. Quả thật Chử Điềm không nhấc người dậy nổi, liền nói ngày khác. Hà
Tiêu nghe thấy giọng nói của cô hơi là lạ, không nhịn được hỏi:
“Sao tiếng cậu nghe ỉu xìu vậy, bệnh rồi hả?”
“Không có.” - sợ bạn thân lo lắng, Chử Điềm xốc lại tinh thần nói đùa với cô
ấy - “Tối qua Từ Nghi về nhà, bọn mình còn đánh nhau một trận, sao lại
bệnh được.”
Hà Tiêu phì cười:
“Mình không tin Từ Nghi sẽ ra tay với cậu đâu, sợ rằng chỉ có bị cậu bắt nạt thôi.”
Nếu là bình thường, Chử Điềm đã sớm nói cô ấy thiên vị rồi. Nhưng hôm nay
cô lại không phản bác, hai mắt nhìn chằm chằm trần nhà, mãi lâu sau mới
nói:
“Tiếu Tiếu, mình cảm thấy cậu nói rất đúng, đôi khi mình rất thích rảnh rỗi bới chuyện để làm.”
“Sao đột nhiên lại nói đến việc này?”
“Cũng không có gì. Cảm thấy đôi khi mình không biết thức thời, bất kể người
khác có cần hay không, hoặc có muốn hay không, mình vẫn luôn hành xử
theo ý nghĩ của mình. Trong mắt người khác, có thể mình là loại người
quá nhiệt tình. Trước kia là đối với Từ Nghi, mình mặt dày mặt dạn đeo
đuổi anh ấy như vậy, bây giờ là Mạnh Phàm… Nghĩ lại, mình thật sự không
hiểu nổi mình đang làm gì nữa.”
Về chuyện của Mạnh Phàm, Chử Điềm từng tiết lộ một chút xíu cho Hà Tiêu biết, ít nhiều gì cô ấy cũng hiểu một chút. Thở dài xong, Hà Tiêu trấn an cô:
“Theo mình thấy, cậu thật đúng không thấy rõ như Từ Nghi. Anh ấy thông minh lại là người có
chừng mực như vậy, đương nhiên biết phải làm sao mới là tốt nhất, cậu
phải tin tưởng anh ấy, cần gì phức tạp chứ?”
“Mình không có không tin tưởng anh ấy…” - Chử Điềm không biết nên biểu đạt ý nghĩ của mình
thế nào - “Chỉ là trên trực giác mình có chút bất an thôi.”
Tai hoạ ngầm này đã chôn xuống kể từ lúc cô bị viêm ruột thừa nằm viện.
Tuy lần ấy Từ Nghi cũng nói rõ với cô, nhưng suốt khoảng thời gian dài đằng đẵng từ đó đến nay, cô có thể nhìn ra được, bất kể là anh, Mạnh Ngọc
Hoà hay là Chương Hiểu Quần, thái độ cư xử trên chuyện này đều không
phải là hết sức thản nhiên. Tuy không mâu thuẫn trên mọi phương diện,
ngấm ngầm chứ không bộc phát, nhưng dường như có thể bị châm kíp nổ bất
cứ lúc nào. Điều này làm sao có thể khiến cô an tâm chứ?
Hà Tiêu im lặng trong chốc lát, nói:
“Vậy cậu cũng không cần sợ, phải biết rằng bất cứ lúc nào Từ Nghi cũng sẽ
che chắn trước mặt cậu. Anh ấy sẽ không để cậu bị tổn thương, trừ phi…
anh ấy thật sự có gì đó với Mạnh Phàm.”
“Không thể nào.”
Theo phản xạ, Chử Điềm lập tức phủ nhận giả thiết này.
“Đã khẳng định vậy rồi cậu còn lo lắng gì nữa?” - Hà Tiêu cười - “Được rồi, theo mì