
ên, theo bản năng khép chặt hai chân.
Sau khi
hôn hồi lâu, tất cả sức lực phản kháng của cô đều biến mất. Từ Nghi thả
lòng vòng kiềm hãm, men theo cằm cô hôn xuống dưới, một tay ghìm chặt eo cô, một tay vội vàng tách hai chân cô ra. Chử Điềm cảm thấy ngượng hết
sức, hai tay vô thức luồn vào tóc anh, cả người bồng bềnh như lục bình
trôi, không bao lâu liền mất đi hơn phân nửa ý thức.
Khi
trước Từ Nghi bận việc đại đội tân binh, vẫn không có thời gian rảnh,
ngày hôm qua hiếm lắm mới có dịp về nhà lại xảy ra chuyện như vậy. Xa
cách đã lâu, Chử Điềm cảm thấy với lực chiến đấu của anh, tối nay cô
phải hy sinh trên giường rồi.
Quả nhiên lúc kết thúc cô đã
thoi thóp, nằm sấp trên ngực Từ Nghi, chẳng nhúc nhích được một đầu ngón tay. Mà người kia như vẫn chưa thoả mãn, ôm cô chốc chốc lại hôn một
cái.
Đến lúc Chử Điềm vất vả lắm mới khôi phục sức lực, phản
ứng đầu tiên chính là muốn vùng khỏi ngực anh. Nhưng chút sức lực của cô nào có thể chống lại được một người đàn ông, cuối cùng vẫn bị kéo trở
lại. Chử Điềm giận cực kỳ, mắng anh đáng ghét, còn không hết giận lại
liên tục mắng anh thêm vài tiếng đáng ghét nữa.
Từ Nghi chiếm đủ lợi lộc, dĩ nhiên để mặc cho cô trút giận mà chẳng mảy may oán than. Thái độ dửng dưng này khiến Chử Điềm cảm thấy rệu rã, không bao lâu
liền nguôi giận, ngoan ngoãn nằm nhoài trong ngực Từ Nghi, dường như sắp ngủ.
Nhưng lúc này Từ Nghi lại lay lay cô, trong bóng tối, cất giọng hơi khàn khàn hỏi:
“Tháng sau có đến không?”
Cơn buồn ngủ ùa về, Chử Điềm vội xua anh như đuổi ruồi:
“Nói không đi rồi mà.”
“Có đến không?”
“…”
Chử Điềm không lên tiếng, lay thế nào cũng không mở miệng, như thể đã ngủ
mất rồi. Từ Nghi không khỏi kéo cô ra xa một chút, cẩn thận quan sát cô, lúc này mới phát hiện ra mắt cô vẫn còn mở, lấp lánh sáng ngời dưới ánh trăng chiếu rọi.
Nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương hiếm có của
anh, Chử Điềm bỗng bật cười, tận đáy lòng ngọt như mật đường. Nhưng cô
cảm thấy hơi ngượng, kề sát vào ngực Từ Nghi, khẽ nói:
“Em muốn mặc váy cưới xinh đẹp”
Từ Nghi cũng ôm chặt cô từng chút từng chút, đáp khẽ khàng và mạnh mẽ:
“Được.” Lần này trở về, hai người thắm thiết hai ngày. Từ trước đến nay ngày hạnh
phúc vốn không dài, thứ Hai trời vừa sáng Từ Nghi đã rời giường bắt xe,
trước khi đi hiếm khi đánh thức Chử Điềm dậy.
Chử Điềm còn đang trong mộng, chê anh phiền xua tay đuổi anh đi. Từ Nghi đành phải nhăn mặt, nhỏ giọng nói bên tai cô:
“Mấy ngày nữa anh phải tham gia tập huấn khép kín, không thể về nhà cũng
không thể nghe điện thoại. Nếu gặp chuyện gì em trực tiếp tìm cô út, anh đã nói với cô rồi.”
Nghe thấy những lời này, Chử Điềm hoàn toàn tỉnh ngủ, sau khi sững sờ liền lập tức bò dậy khỏi giường, nhìn Từ Nghi:
“Tập huấn gì?”
Ngay cả điện thoại cũng không thể gọi ư?
“Là một cuộc tập huấn bình thường thôi.” - Từ Nghi đáp rất mơ hồ, anh vuốt
đầu Chử Điềm hỏi - “Lời anh nói khi nãy đã nhớ hết chưa?”
“Quên rồi.” - Chử Điềm bĩu môi, nhào vào lồng ngực anh - “Em không muốn cho anh đi.”
May mà thức dậy sớm, Từ Nghi cũng biết cô sẽ quấn lấy mình như vậy trong
chốc lát. Anh ôm cô, lắc lư, khẽ hôn lên tóc cô rồi mới nói:
“Anh đi nhé?”
Chử Điềm không lên tiếng, một lúc lâu sau mới buông tay ra.
Nhìn Từ Nghi thu dọn rời đi, nghe tiếng đóng cửa, Chử Điềm nằm xuống giường
trở lại. Cơn buồn ngủ hoàn toàn bay biến, cô dứt khoát rời giường đến
công ty.
Đến hơi sớm, hồi lâu sau mới có người lục tục tiến
vào. Phùng Kiêu Kiêu đến sát giờ như thường lệ, hai ngày cuối tuần không gặp, cô nàng lại dính lấy Chử Điềm bày tỏ nỗi nhớ nhung. Chử Điềm đã
quen rồi, đẩy cô nàng ra cầm cốc đứng dậy vào phòng giải khát.
Rót cho mình một cốc cà phê đậm đặc, Chử Điềm dùng thìa nhỏ khuấy, chậm rãi đi về. Kết quả vừa mới đi ra đã thấy Triệu Hiệu Khải vội vã chạy đến.
Đã lâu không để ý đến người này, Chử Điềm gần như quên mất sự hiện hữu của anh ta. Giờ phút này gặp lại phải thầm mắng một câu oan gia ngõ hẹp. Cô nhìn thẳng định đi lướt qua anh ta, như cô suy đoán, người này lại mặt
dày quấn lấy cô.
“Ôi, Chử Điềm, đừng vội đi mà.”
Anh
ta đưa tay cản cô, trước mặt mọi người, Chử Điềm không muốn dây dưa
nhưng cũng lười gây khó dễ với anh ta, chỉ hơi lùi về sau một bước,
giọng điệu xa cách:
“Anh có chuyện gì?”
Cô vốn chỉ
định bảo anh ta nói nhanh rồi bỏ đi, lại không ngờ rằng Triệu Hiểu Khải
nhìn cô, vậy mà chân lại bất giác thoáng run lên. Thấy anh ta đột nhiên
ra vẻ rụt rè sợ hãi, Chử Điềm hơi buồn cười, cố đè nén, thế nên vẻ mặt
có chút kỳ quặc.
Triệu Hiểu Khải cũng thầm mắng mình không có tiền đồ. Rút tay lại, anh ta nói:
“Em yên tâm, tôi cam đoan sau này sẽ không quấn em nữa.”
Chử Điềm nhướng mày lên, cười khẩy. Triệu Hiểu Khải nhìn dáng vẻ lạnh lùng
kiêu ngạo của cô, càng nhìn càng cảm thấy cô gái này giống chồng một
cách chết tiệt. Ban đầu anh ta bị vẻ bề ngoài của cô lừa gạt, cảm thấy
cô là loại thỏ trắng hồn nhiên lương thiện.
Đến nay Triệu Hiểu Khải vẫn còn nhớ cảnh tượng gặp Từ Nghi lần đầu. Khi đó
cũng thật sự trùng hợp, anh ta lái xe chở bạn đi đế