
ưa?”
“Mua đây, mua đây.”
Mạnh Ngọc Hòa vội vàng quay người lựa chọn. Người phụ nữ kia cũng chú ý đến Chử Điềm, ghé vào tai Mạnh Ngọc Hòa khẽ hỏi:
“Con nhỏ này là ai, ông biết à?”
“Đừng nói lung tung, cái gì mà con nhỏ này chứ, người ta là bạn của bác sĩ Phương.”
Mạnh Ngọc Hòa khẽ trách bà ta. Trong nháy mắt bà ta hiểu ra, vô cùng gượng gạo gật đầu cười với Chử Điềm, coi như chào hỏi.
Người nhà họ Mạnh nhanh chóng chọn xương rồi rời đi, Chử Điềm đứng tại chỗ
nhìn chăm chú theo bóng lưng ba người họ, mãi lâu không nhúc nhích. Tuy
đã sớm nghe nói về tình trạng của Mạnh Phàm từ chỗ Từ Nghi và Phương
Triết, nhưng tận mắt chứng kiến vẫn mang đến chấn động rất lớn cho Chử
Điềm. Cô vừa mới nghe Mạnh Phàm nhắc đến Từ Hoàn, cũng chính là anh trai của Từ Nghi. Chắc hẳn trong ý thức tỉnh táo của cô ấy vẫn không thể
chấp nhận sự thật anh ấy đã hy sinh. Chử Điềm không khỏi khẽ thở dài.
“Đứng ngây ở đó làm gì? Đã mua đồ chưa?” - không biết Từ Nghi đi đến từ lúc
nào, thấy hai tay cô trống trơn, anh khẽ lắc đầu - “Xem ra vẫn không thể trông cậy vào em được.”
Chử Điềm hiếm hoi không phản bác, đầu óc cô vẫn mải suy nghĩ về Mạnh Phàm. Cô cảm thấy Mạnh Phàm rất khó thoát
khỏi ngõ cụt này, tình cảm mười mấy năm, chiếm giữ một nửa sinh mệnh của một cô gái, bảo cô ấy dễ dàng chấp nhận thế nào được?
Phụ nữ trầm mê, khó thể thoát khỏi(*). Chử Điềm đột nhiên cảm thấy Từ Nghi suy nghĩ quá tốt đẹp và lạc quan rồi.
(*) Trích từ đoạn Tiểu Nhã trong bài Nhã của Kinh Thi.
Mua đồ xong, hai người cầm ô đi ra ngoài. Trời mưa càng lúc càng lớn, Chử
Điềm kề sát vào Từ Nghi, bắt đầu hối hận vì nghe lời anh không lái xe
đi.
Hai người đang tính toán có nên bắt xe về nhà không, kết quả nghe thấy một tiếng nói quen thuộc kêu lên từ phía sau:
“Từ Nghi?”
Tiếng nói kia mang theo chút khó tin, Chử Điềm quay đầu nhìn lại, phát hiện
là Mạnh Ngọc Hòa. Hai tay ông xách hai túi nylon đầy đứng trong mưa, có
lẽ đang đợi người, sau khi thấy rõ họ, vẻ mặt ông hết sức kinh ngạc. Từ
Nghi cũng nhìn thấy ông, hơi giật mình, cất tiếng chào ông:
“Bác trai, chào buổi sáng.”
Mạnh Ngọc Hòa cũng vô cùng kinh ngạc nhìn Chử Điềm, dường như không nghe
thấy lời Từ Nghi nói. Ông ngẩng đầu chỉ chỉ cô, hỏi Từ Nghi:
“Đây là…?”
Hỏi xong, dường như ông cảm thấy không hay lắm, lập tức rút tay lại. Từ Nghi liếc nhìn Chử Điềm, giới thiệu với ông:
“Đây là vợ cháu, Chử Điềm.”
Mạnh Ngọc Hòa nghe vậy liền thất thần một hồi, một lúc lâu sau mới lẩm bẩm:
“Kết hôn rồi à…”
Từ Nghi chỉ thản nhiên nói “Vâng.” Mạnh Ngọc Hòa nhìn hai người họ với ánh mắt hơi mờ mịt, nhất là Chử Điềm. Chử Điềm bất đắc dĩ nở nụ cười gượng
với ông, thật sự vô cùng khó coi. Bỗng nhiên dường như ông nhớ ra điều
gì đó, vẻ mặt nhất thời hoảng hốt.
“Mạnh Phàm và mẹ của nó cùng đi chung, đừng để hai người họ thấy cháu, cháu đi nhanh lên đi.”
Từ Nghi gật đầu, dẫn Chử Điềm rời khỏi. Đưa lưng về phía Mạnh Ngọc Hòa,
sau khi đi xa, Chử Điềm giả vờ như trước đây chưa từng thấy ông, hỏi:
“Người vừa nãy là ai vậy?”
Từ Nghi không lên tiếng, điều này khiến Chử Điềm có lòng thăm dò hơi nóng nảy:
“Hỏi thì anh nói đi.”
Lại thấy Từ nghi đưa tay bắt xe, vất vả lắm mới có một chiếc xe trống dừng trước mặt họ, anh mở cửa xe, nói với cô:
“Lên xe, về nhà trước đã.”
Về đến nhà, Chử Điềm ngồi trên ghế salon hí hoáy nghịch điện thoại không
nói lời nào. Khóe mắt chú ý thấy Từ Nghi thay quần áo và sắp xếp thực
phẩm như không có gì, Chử Điềm hơi tức giận, cũng không đến giúp đỡ.
Đến lúc Từ Nghi xong xuôi hết thảy, bưng một cốc nước nóng đi về phía cô,
Chử Điềm cố ý không nhìn anh, cúi đầu ra sức bấm điện thoại, làm bộ như
đang tán gẫu với người khác vui vẻ vô cùng.
Từ Nghi đưa cốc nước nóng đến trước mặt cô:
“Vừa mới mắc mưa, uống chút nước nóng đi, cẩn thận bị cảm.”
Chử Điềm không muốn uống, nhưng cũng không thể để anh cứ cầm như vậy nên
đưa tay nhận lấy. Từ Nghi thở hắt một hơi, đang định quay người trở vào
bếp đã bị Chử Điềm gọi lại. Chử Điềm không nhìn anh, tay phải nhẹ nhàng
vuốt thành cốc thủy tinh, vô thức căn môi dưới. Qua một lát, cô mới nói:
“Trước đó em đã đến bệnh viện thăm Mạnh Phàm, cũng đã nhìn thấy bác trai.”
Từ Nghi không hề cảm thấy quá mức bất ngờ, anh chỉ hỏi:
“Đã nói gì?”
“Lúc đó em đứng cạnh bác sĩ Phương, vốn chỉ đứng xa xa ở vườn hoa nhìn Mạnh
Phàm, chỉ chào hỏi bác trai thôi chứ chưa nói gì nhiều.”
Từ Nghi im lặng trong chốc lát, nhưng Chử Điềm đã có phần không chịu nổi:
“Anh không hỏi xem vì sao em lại muốn đi gặp họ à?”
Từ Nghi bình tĩnh nói:
“Không cần đoán cũng biết, tại sao còn phải hỏi?”
Chử Điềm chợt cảm thấy ủ rũ, ôm gối ôm, quay sang một bên:
“Nhàm chán.”
Thấy vậy, Từ Nghi khẽ thở dài, nói:
“Anh biết không phải là em không tin anh, nếu thật sự muốn nói lý do, có lẽ là tò mò chiếm đa số. Có đúng không?”
Chử Điềm: “…”
Người này thật đúng là thần mà.
“Vừa nãy không phải anh cố ý tránh. Bác trai ở đó, anh không tiện nói nhiều
với em, bây giờ em muốn biết gì? Anh đều nói cho em biết hết.”
Từ Nghi đụng nhẹ vào cánh tay cô. Chử Điềm kêu “Hứ”:
“T