
ở bên trong, gọi trời trời không thấu, gọi đất đất không hay.
Thời gian từ từ trôi đi, lúc tâm trạng Chử Ngật Sơn sắp sụp đổ, đột nhiên
nghe thấy bên ngoài bỗng dậy tiếng, đội cứu hộ đã đến rồi. Sau khi thành công được cứu, ông ta thấy vợ khóc đỏ cả mắt, và đôi tay phồng rộp. Bà
thấy ông ta bị thương, không nói hai lời liền cõng ông ta lên, không
biết ở đâu mà bà có sức lực lớn như vậy, một người phụ nữ bốn mươi lăm
cân định cõng một người đàn ông bảy mươi lăm cân. Bà thử mấy lần cũng
không thành công, vừa khóc vừa tát chửi bản thân vô dụng. Chử Ngật Sơn
thấy bà như vậy chẳng thể thốt nên câu nào.
Sau đó vẫn là
người khác giúp đỡ đưa ông ta đến bệnh viện, lúc nằm viện ngày ngày bà
chăm sóc ông ta không rời một bước. Về sau ông ta khỏe lại còn tăng thêm vài cân, mà bà thì lại gầy sọp như người bệnh tật.
Nghe vậy, Từ Nghi cũng không thốt lên được câu nào. Tối hôm qua anh ngủ chập
chờn, quả thật nghe thấy Chử Điềm nói mớ, cũng là ba từ anh đã nói, vốn
không muốn nói ngay mặt Chử Ngật Sơn, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn
được.
Không phải vì một ai, bởi vì dù là trong mắt một người ngoài, Chử Ngật Sơn cũng không thể nào được tha thứ. Từ đó về sau, hai người ăn ý không nhắc đến chuyện này nữa, cuộc sống trở
lại sự yên bình thường nhật. Một ngày Chủ nhật lại đến, Từ Nghi hiếm khi được nghỉ ngơi ở nhà một ngày. Bởi vì hôm qua làm chút vận động ban
đêm, Chử Điềm vốn tưởng rằng hôm sau anh sẽ thức dậy muộn một chút,
nhưng không ngờ vẫn như ngày trước, trời mới tờ mờ sáng anh đã thức dậy. Như thường lệ, sau khi chạy bộ năm cây số, anh trở về làm bữa sáng,
tiếp theo kêu cô dậy.
Chử Điềm cảm thấy quả thật anh cần mẫn khiến người ta căm phẫn, nên nằm lỳ trên giường giở trò lười biếng không chịu dậy:
“Em không dậy nổi. Dù sao tối hôm qua em cũng tốn sức, em có quyền lợi yêu cầu ngủ thêm một lát mà.”
Từ Nghi dở khóc dở cười, để cô nhắm mắt thêm vài phút mới lại đưa tay vỗ vỗ đầu cô:
“Mau dậy đi, ăn sáng xong dẫn em đi chợ, hôm nay nấu cho em một bữa ngon.”
Chử Điềm bất động:
“Em không muốn đi, em xin ở lại ngủ giữ nhà…”
Từ Nghi lười nói nhiều với cô, vén chăn lên, trực tiếp bế cô đưa vào phòng vệ sinh. Tuy giữa chừng cánh tay bị cắn vài cái, nhưng cuối cùng vẫn
đánh thức cô dậy.
Ăn sáng xong xuôi, hai người ra ngoài. Tối qua
thành phố B lại bắt đầu đổ mưa, hiện giờ vẫn còn tí tí tách tách, một
trận mưa thu một đợt rét, Chử Điềm cố ý mặc bộ quần áo thể thao màu tím
đậm, tóc cột cao hết ra sau thành một cái đuôi ngựa, trông vô cùng trẻ
trung. Tuy nhiên, trong mắt Từ Nghi, cô ăn mặc vậy nhìn thế nào cũng
không thích hợp. Anh ngẫm nghĩ, kéo mũ áo lên, phủ thẳng lên đầu cô, che đi hơn nửa khuôn mặt.
Chử Điềm không nhịn được đưa tay chọc chọc vào eo anh:
“Nhỏ mọn.”
Hai người ngồi xe buýt đi đến một khu chợ lớn, trời đổ mưa nên nơi này
không đông đúc lắm. Từ Nghi xếp ô, chậm chạp và nghiêm túc lựa chọn thực phẩm trước từng quầy hàng. Người đàn ông này có thể đảm đương mọi công
việc của một bà nội trợ, chắc là lát nữa Chử Điềm sẽ ăn không ngồi rồi.
Cô đi theo sau Từ Nghi, chỉ đợi anh vừa ý một món, lại quay người hỏi cô có thích ăn không.
Có lẽ thật sự không nhìn được thái độ
ngồi chờ ăn uống này của cô, Từ Nghi đuổi cô đi mua xương. Chử Điềm đút
hai tay vào túi vô cùng nhàn nhã đi đến quầy thịt, nhìn vài khúc xương
sườn, lúc chưa biết chọn khúc nào thì bỗng nghe thấy một giọng nói.
“Ba ơi, mua chút nấm đùi gà đi.”
“Không phải con không thích ăn cái đó sao?”
“Nhưng Từ Hoàn thích, chờ anh ấy đến nhà rồi chưng với xương cho anh ấy ăn. Đúng rồi, còn xương nữa!”
Người được kêu ba liền mỉm cười hiền hậu:
“Vậy thì mua một chút, chúng ta về nhà chưng lên ăn thử trước, chờ Từ Hoàn đến thì làm thêm cho cậu ấy ăn.”
Hai ba con bảo nhau mua nấm đùi gà từ từ đi về phía cô. Chử Điềm lơ đãng
quay đầu nhìn lại, mới thấy rõ hai người nói chuyện là ai, nhất thời
không thể nén nổi sự ngạc nhiên.
Là Mạnh Phàm và Mạnh Ngọc Hòa.
Mạnh Ngọc Hòa cũng nhìn thấy Chử Điềm, đồng thời cũng nhận ra cô. Dường như ông thoáng do dự mới bước lên chào hỏi:
“Chào cô, lại gặp mặt rồi.”
Chử Điềm gật đầu với ông, ánh mắt không kìm được nhìn vào Mạnh Phàm đứng
bên cạnh ông. Đây là lần đầu tiên cô chính diện nhìn thấy rõ tướng mạo
Mạnh Phàm với khoảng cách gần như vậy. Vóc dáng Mạnh Phàm cao xấp xỉ cô, mái tóc ngắn tôn lên khuôn mặt thanh tú và nhã nhặn, lịch sự. Nhưng bởi vì sinh bệnh trường kỳ nên sắc mặt cô ấy vô cùng xanh xao, khuôn mặt
chẳng có da có thịt, xương gò má trông rất cao. Chử Điềm gần như tưởng
tượng ra được, nếu thân thể Mạnh Phàm khỏe mạnh, dáng vẻ nhất định rất
đẹp.
Thấy Chử Điềm chăm chú nhìn con gái mình không chớp mắt, trong lòng Mạnh Ngọc Hòa lờ mờ cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng không tiện hỏi liền cười trò chuyện với cô:
“Đến mua thức ăn à? Trước kia sao không gặp cô ở quanh đây?”
Chử Điềm vừa định lên tiếng đã nhìn thấy một người phụ nữ vội vã đi về phía bên này. Bà ta thấy Mạnh Ngọc Hòa đứng đó trò chuyện với người khác,
thoáng chốc nổi giận:
“Chỉ biết nói nhảm thôi, đã mua xương ch