
nh, hơi nhỏm dậy:
“Không được sao? Hôm đó anh thăm chị Mạnh Phàm xong thì trở về đơn vị, không
biết em đang lo lắng chờ ở nhà sao? Anh gọi điện thoại, nhưng anh gọi
lúc vội vã làm nhiệm vụ, trong điện thoại có thể nói mấy câu chứ? Càng
đừng nói phải tuân thủ nguyên tắc bí mật gì, để em vừa chờ là chờ hơn
nửa tháng, ngay cả tâm trạng anh thế nào em cũng không biết. Ai biết anh có phải mượn nhiệm vụ tránh né gì hay không. Giống như lúc trước anh
trốn em vậy. Em có thể không nghĩ ngợi nhiều sao?”
Từ Nghi
quả thật hối hận khi nói đến đề tài này, anh bật dậy, muốn tìm chiếc áo
phủ thêm cho cô, lại bị Chử Điềm hất tay cự tuyệt. Nhìn chăm chăm vào
nửa bên mặt quật cường của cô, anh thở dài một tiếng thật khẽ, quay mặt
cô lại nói:
“Biết là suy nghĩ nhiều sao còn phải nghĩ?”
“Làm sao em biết chứ?” - Chử Điềm không nhịn được nạt anh một câu, hốc mắt
nóng lên, cô tức giận quá đập lên bả vai Từ Nghi một cái - “Biết rõ còn
cố hỏi, anh thấy em dễ bắt nạt lắm phải không?”
Từ Nghi chỉ
lẳng lặng nhìn cô, để mặc cho cô đánh, đến lúc cô dần dần không còn sức
lực mới đưa tay ôm lấy cô, mặc cho cô xô đẩy thế nào cũng không buông
ra, ôm chặt vào trong ngực.
“Điềm Điềm.” - anh hôn lên mái tóc dài mềm mại của cô - “Anh yêu em.”
Trước khi chia xa còn gây lộn là chuyện trước đây Chử Điềm cố gắng tránh. Tuy nhiên không ngờ kết quả lần này lại ngoài dự liệu của cô. Phải nói rằng ba chữ anh yêu em kia vô cùng thần kỳ, từ đó về sau, Chử Điềm cảm thấy
tâm trạng tốt lên rất nhiều, nỗi sợ hãi và bất an trong lòng cũng dần
dần được xoa dịu.
Về sau, chị họ Đồ Hiểu nghe thấy chuyện này liền không nhịn được cười cô phụ nữ dễ dỗ này: “Đàn ông nói cuối cùng
cũng là nói thôi, dỗ dành em chịu cực khổ vì cậu ta. Nghe chút thì thôi, đừng coi là thật.”
Chử Điềm ngồi bên cạnh lấy trống chơi với Tiểu Đậu Đậu, buồn cười liếc nhìn cô ấy: “Chị không sợ anh rể nghe thấy lời này đau lòng à?”
Đồ Hiểu vô cùng không duyên dáng lườm nguýt: “Hiện tại quan tâm con còn không kịp, ai lo cho anh ấy chứ?”
Nghĩ cũng phải, sau khi có con không phải đều như vậy sao?
Có điều hiện tại Chử Điềm không thấy sợ, ngược lại có chút đắc ý nhỏ. Dù
sao cô đã đạt được mục đích, đã trút được nỗi bất mãn trong lòng, lại
nhân tiện nhắc nhở anh. Đây không phải là vẹn cả đôi đường sao?
Sau khi rời khỏi nhà chị họ, Chử Điềm lại ngồi xe đến công ty. Lúc cách
ngày sinh một tháng cô đã về nhà nghỉ ngơi, hôm nay đến công ty dự định
bàn giao công việc.
Cô mang thai đến giai đoạn này, nói thật
là có chút mệt mỏi rồi, chỉ mong mau chóng sinh ra cho nhanh. Nhưng so
ra thì người trong nhà lại khẩn trương hơn so với cô rất nhiều. Tuy tất
cả thủ tục chờ sinh đã sắp xếp thỏa đáng, hai vị trưởng bối cũng không
thể hoàn toàn yên tâm. Gần đến ngày sinh, Tống Khả Như còn dọn đến phòng cô ngủ chung. Nhưng giấc ngủ của Tống Khả Như rất chập chờn, ban đêm cô có động tĩnh gì bà đều tỉnh lại, hại cô cũng ngại đi tiểu đêm. Nhưng mà thân là bà bầu làm sao nhịn được? Và cả Từ Nghi, mỗi ngày đều gọi về
một cuộc hỏi han tình trạng cô và con, Chử Điềm nghe cũng đến phát bực.
May mà hai ngày nay họ đi huấn luyện dã ngoại, cô mới có thể thanh tịnh
trong chốc lát.
Không lâu sau đã đến công ty. Tài xế xuống
trước mở cửa xe cho cô, sau đó đưa tay dìu cô xuống xe. Chử Điềm giữ tay của anh ta, ôm bụng cản thận bước một chân xuống. May mà sàn xe này
thấp, nếu không thật đúng là khó xuống. Chử Điềm vừa mới đứng vững đã
cảm thấy bụng khẽ động, loáng thoáng đau. Cô hơi sửng sốt, lấy tay xoa
xoa bụng, dường như lại khôi phục bình thường.
Tài xế nhận
thấy vẻ mặt cô không ổn, liền vội vàng hỏi cô có chỗ nào không thoải mái không. Chử Điềm lắc đầu, nói cảm ơn, vừa định đi về phía trước, bụng
lại nhói lên một cái. Lúc này hai người đều không dám khinh thường, tài
xế hỏi cô:
“Nếu không bữa khác lại đến, hôm nay về nhà trước nhé?”
Chử Điềm cũng cảm thấy bây giờ bước một bước cũng phải tốn sức rất nhiều,
cô gật đầu, trở lại ngồi vào xe. Tài xế đầu đầm đìa mồ hôi quay xe trở
về, thế nhưng chuyện khiến người ta lo lắng vẫn xảy ra. Cơn đau đẻ làn
sau mãnh liệt hơn lần trước, Chử Điềm nắm chặt lấy tay vịn, đột nhiên
cảm thấy giữa hai chân ướt đẫm. Cô kinh hoàng đến sắc mặt trắng bệch,
dùng hết sức toàn thân nói với tài xế: “Đi bệnh viện!”
Nhận
được thông báo của tài xế, hai vợ chồng Từ Kiến Hằng và cô út Phó Dục
Ninh chạy đến bệnh viện với tốc độ nhanh nhất. Lúc ba người chạy đến,
Chử Điềm đang nằm trong một căn phòng. Khi đó cơn đau bụng vừa dứt, cô
yếu ớt nằm trên giường, mái tóc dài sớm ướt đẫm mồ hôi. Thấy người lớn
đi vào. Cô cố gượng cười.
Tống Khả Như thấy cô đau đến tái
mặt thì đau lòng vô cùng. Vì để cho cô mát mẻ một chút, bà hất hết tóc
Chử Điềm ra sau ót, cúi đầu nhẹ giọng hỏi cô: “Có đói bụng không, ăn
chút gì nhé con?”
Lúc này Chử Điềm chẳng ăn vô nổi cái gì
hết, nhưng cũng sợ đến lúc sinh thật chẳng có sức lực liền ăn hai miếng
chocolate. Sau đó lại đau choáng váng. Chử Điềm không nhịn được bật
khóc. Hốc mắt Tống Khả Như cũng đỏ theo, kêu y tá đến hỏi