Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Bầy Hạc

Bầy Hạc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323614

Bình chọn: 10.00/10/361 lượt.

nghỉ ngơi một ngày. Chử Điềm suy nghĩ, vẫn kiên trì đi làm.

Tháng này đã xin nghỉ nhiều lần lắm rồi, nếu xin nghỉ nữa chọc giận lãnh đạo công ty, rất có thể cô sẽ phải cuốn gói rời đi mất. Với lại, cô

cũng đâu phải bị thất tình gì mà cần thời gian chữa lành chứ. Chử Điềm

phát hiện sống chung với người đàn ông như Từ Nghi lâu, cô trở nên càng

lúc càng thực tế.

Lúc đến công ty vẫn trễ giờ, bị lão Lưu phê bình một trận, tiếp theo lại lãnh một chuyện khổ sai, đi với đoàn khảo

sát thăm một khu xưởng mới xây ở một thành phố gần thành phố B. Chử Điềm nghe mà trợn tròn mắt. Thực tế quá đi mất, chẳng cho cô thở lấy một hơi sao?

Lần này lão Lưu không hề thương hương tiếc ngọc, nói thẳng:

“Mau chuẩn bị đi, xe đang chờ bên ngoài đấy, lập tức lên đường.”

Chử Điềm: “…”

Thành phố phải đi này thật ra cũng không cách thành phố B xa lắm, có điều Chử Điềm chẳng muốn bị giày vò. Gần đây hình như cô rất dễ mệt, làm gì cũng không có sức, với lại có tật say xe, ngồi xe đúng là rước vạ vào thân.

Cũng may lần này đồng nghiệp công ty đi chung không ít, Chử Điềm vừa lên xe liền trốn ra hàng ghế sau ngủ.

Đêm hôm qua tuyết vừa rơi, nên tài xế lái xe rất chậm, cũng hết sức ổn định. Chử Điềm chẳng nghĩ

ngợi gì cả, dần dần cơn buồn ngủ ùa đến. Đột nhiên nghe thấy tiếng rù

rù, Chử Điềm bị quấy nhiễu ngủ không ngon giấc, trong lòng đang hoang

mang đã bị người ta đánh thức.

Đồng nghiệp hỏi có phải điện

thoại cô đang kêu hay không. Chử Điềm lắng nghe trong chốc lát, chợt

nhận ra, đứng lên cầm lấy chiếc áo khoác cô bỏ ở hàng ghế trước, phát

hiện đúng là chiếc điện thoại cô đặt trong túi áo đang rung. Mấy ngày

trước sau khi cô vứt bể điện thoại đến hôm nay vẫn chưa mua cái mới,

sáng nay thức dậy đi làm mới nhớ ra, mượn Hà Tiêu chiếc điện thoại di

động cũ dùng tạm trước đã.

Điện thoại do Hà Tiêu gọi đến, gọi liền hai cuộc. Chử Điềm lập tức tỉnh táo lại, vội vàng gọi lại cho cô ấy.

“Điềm Điềm, cậu không có ở công ty hả?”

Vừa nhấc máy Hà Tiêu đã hỏi. Chử Điềm nhìn ra ngoài, trắng xoá một màu, hơi chói mắt:

“Mình đang trên đường đi đến thành phố khác, công ty tạm thời sắp xếp công tác ngắn hạn, sao hả?”

“Không việc gì.” - dường như Hà Tiêu thở phào nhẹ nhõm - “Từ Nghi đang ở bên cạnh mình, anh ấy muốn nói chuyện với cậu.”

“Ôi, cậu đừng…”

Chử Điềm vừa mới lên tiếng phản đối thì Từ Nghi đã nhận lấy điện thoại, cô đành phải lắng nghe mà không thể né tránh:

“Điềm Điềm.”

Giọng anh vẫn hơi khàn, Chử Điềm liền biết tối qua anh giống cô, đều ngủ

không ngon giấc. Sau một đêm, phản ứng của cô không mãnh liệt như ngày

hôm qua nữa. Nhưng đối mặt anh cô vẫn không biết nên nói gì. Thay vì nói kháng cự, không bằng nói là tránh né.

“Hôm qua anh đã nghĩ

cả một đêm, anh nghĩ, có lẽ anh thật sự không nên giấu em.” - Từ Nghi

nói, giọng vô cùng vững vàng - “Sau khi anh cả qua đời, chị Mạnh Phàm bị bệnh, đúng là anh đã ở bên cạnh chăm sóc chị ấy một thời gian. Bởi vì

khi đó trạng thái tinh thần của chị ấy đã suy sụp, chị ấy cự tuyệt không cho bất cứ ai tiếp xúc, nhưng chị ấy không hề bài xích anh, chị ấy nhận lầm anh là anh cả. Cho nên đâm lao thì phải theo lao, cũng từng mặc

quân phục của anh cả, đóng vai anh ấy. Và cả, anh từng… hôn chị ấy, điều này anh không gạt em, nhưng không phải như em nghĩ. Tất cả những gì xảy ra trong quá khứ đều không phải hiểu lầm, anh đã làm hết thảy mọi

chuyện, nhưng có một chuyện anh muốn nói cho em biết rõ, anh chưa từng

nảy sinh tình cảm gì ngoại trừ tình cảm chị em với chị Mạnh Phàm, anh

chỉ kính trọng chị ấy thôi.”

Thẳng thắn đến quá đột ngột, Chử Điềm sửng sốt tại chỗ.

“Có rất nhiều việc lẽ ra anh định hôm nay đến đây nói hết cho em biết.

Nhưng em không có ở đây, anh cũng đột ngột nhận được nhiệm vụ, lập tức

phải lên đường.” - anh dừng một chút lại nói - “Chờ anh trở về, em muốn

biết chuyện gì anh đều nói cho em biết.”

Nghe rõ anh đang nói gì, Chử Điềm đột nhiên cảm thấy trong lòng rất khó chịu. Đó là cảm giác buồn bã bất ngờ không kịp phòng bị, cho nên cô nhất thời không nói ra

lời.

“Lần này anh nói thật đấy, Điềm Điềm.”

Chử Điềm cảm thấy lòng bàn tay ứa mồ hôi, cô khản tiếng trả lời:

“Buổi tới em về, chỉ là công tác ngắn thôi.”

Cô nói xong, điện thoại rơi vào trầm lặng. Hồi lâu cô nghe thấy Từ Nghi khẽ khàng nói:

“Được.”

Cúp điện thoại, Chử Điềm nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút mù mịt và trống

vắng. Nhưng Từ Nghi như thể trút được gánh nặng, anh cúi đầu, cầm lấy

điện thoại di động thật lâu không nói lời nào, khiến Hà Tiêu bên cạnh sợ đến mức cho rằng đã xảy ra chuyện gì, vội vàng bước đến kêu anh vài

tiếng.

Từ Nghi giật mình tỉnh lại, trả điện thoại di động cho Hà Tiêu, đứng dậy:

“Tiếu Tiếu, cảm ơn cô.”

Hà Tiêu ngại ngùng mím môi cười:

“Đừng nói vậy, thật ra hôm trước là tôi bảo Điềm Điềm đến đây ở với tôi.”

Đâu ngờ rằng hai người này đang gây lộn.

Từ Nghi không nói nhiều nữa, nói cảm ơn rồi quay người đi xuống lầu. Giây

phút đưa tay mở cửa xe, anh mới phát hiện trong lòng bàn tay anh đã đầy

mồ hôi lạnh. Trấn định trong chốc lát, anh lái xe về khu gia thuộc, ngồi xe tuyến