
lắm.”
Chử Điềm nói lời này vốn định khiến ông bớt lo, tuy nhiên vẻ mặt Mạnh Ngọc
Hòa lại không nhẹ nhõm là bao. Từ sau sự việc lần trước, Chử Điềm không
đến bệnh viện thăm Mạnh Phàm nữa, đồng thời cũng không gặp lại Mạnh Ngọc Hòa. Có điều trong thời gian ngắn ngủi chưa đến một tháng, trông ông
dường như già đi rất nhiều. Chử Điềm liền hỏi:
“Bệnh tình của chị Mạnh Phàm khá hơn chút nào chưa ạ?”
“Khá hơn một chút rồi, dạo này không ở bệnh viện nữa mà đã về nhà.” - Mạnh
Ngọc Hòa nói, đột nhiên cười, vì vậy nếp nhăn trên trán càng rõ ràng
thêm - “Còn chưa kịp nói xin lỗi cô vì chuyện lần trước.”
Chử Điềm sửng sốt, có phần lúng túng:
“Bác Mạnh, cháu không phải có ý này…”
Không phải cô nói ra là chờ ông nói xin lỗi. Nhưng Mạnh Ngọc Hòa giơ tay ngắt lời cô:
“Sở dĩ giải thích với cô là vì tôi biết, nhà chúng tôi, dù là tôi, Phàm
Phàm hay mẹ của nó đều không có tư cách trách cô và Từ Nghi.”
Chử Điềm: “…”
“Thời gian tôi biết Từ Nghi không phải là ngắn, cậu ấy là một đứa trẻ tốt,
vẫn luôn là vậy. Tôi hồ đồ, suýt nữa vì tâm tư của mình mà phá hủy cậu
ấy. Nhưng đứa trẻ này không hồ đồ, cậu ấy biết mình muốn gì, nên đi
đường ra sao.” - Mạnh Ngọc Hòa thở dài - “Cho nên ba cô mắng tôi rất
đúng, tôi thật sự quá ích kỷ.”
Chẳng biết tại sao, Chử Điềm đột nhiên cảm thấy lời tự trách của người đàn ông trước mắt này tràn ngập nỗi buồn thương.
“Không nói nữa, đã qua hết rồi.” - Mạnh Ngọc Hòa đội nón lên, ánh mắt ôn hòa
nhìn Chử Điềm, tiếng nói cũng hồn hậu mạnh mẽ - “Nếu lão Từ không có gì
đáng ngại thì tôi không vào thăm ông ấy đâu. Tôi thật sự không có mặt
mũi nào để gặp ông ấy cả, phiền Tiểu Chử cô thay tôi nói một tiếng là
được rồi.”
Chử Điềm khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn ông rời đi.
Thật ra cô có rất nhiều lời muốn hỏi Mạnh Ngọc Hòa, là về Từ Nghi. Nhưng cũng có lẽ do lưng ông đã bị đè ép đến mức quá còng, cô không nên đào
khoét nỗi đau của ông ấy nữa. Với lại cuối cùng trước sau đều là chuyện
của giữa cô và Từ Nghi, không liên quan đến bất cứ ai, bao gồm cả Mạnh
Phàm.
Vội vã ăn vài miếng ở quán cơm ngoài bệnh viện, Chử Điềm lại chạy về phòng
bệnh. Lúc chạy đến Tống Khả Như đang nổi giận, đến gần nghe rõ mới biết
được bà bực mình vì Từ Nghi.
“Rốt cuộc công việc bận đến mức nào
chứ? Chị không tin! Quân giải phóng có hai trăm hai mươi vạn, thiếu một
mình nó cũng đâu có gì là không được đúng không?”
Phó Dục Ninh khuyên bà:
“Việc gì phải tức giận với nó vì chuyện này. Bây giờ nó đang bận việc, không
nghe điện thoại được nên mới không đến đây. Nếu như nó biết có thể để
mặc anh cả không lo sao?”
“Ai mà biết được chứ? Đâu phải em không biết nó luôn giận dỗi bọn chị.”
“Nhưng chị dâu như vậy là hẹp hòi rồi, trước việc lớn, Từ Nghi là người hành động theo cảm tính hay sao?”
“Sao không phải chứ? Nếu nó thật sự khôn ngoan, ban đầu còn đi làm cái nghề lính này sao?”
Nói đến nói đi, đề tài lại quay trở lại chỗ này. Thân là gia đình quân
nhân, trên vấn đề này Phó Dục Ninh đúng là không có gì hay để nói. Đây
là tâm bệnh của chị dâu, vừa nói trúng lại phải bắt đầu ầm ĩ.
“Được rồi, đừng cãi nhau nữa” - Từ Kiến Hằng vẫn nhắm mắt im lặng không lên
tiếng cuối cùng cũng cất lời - “Tôi còn chưa có chết đâu, muốn nó mau
chóng trở về chịu tang cho tôi à?”
Tống Khả Như và Phó Dục Ninh đều im lặng.
“Còn nữa…” - Từ Kiến Hằng mở mắt nhìn về phía Tống Khả Như - “Sau này bớt
nói những chuyện vặt vãnh xa lắc xa lơ trước mặt Tiểu Chử và Từ Nghi đi. Nó đã đi lính gần chín năm rồi, bây giờ bà nói chuyện này có ý nghĩa gì sao? Ngươi khác nói thì cũng thôi, bà còn không hiểu con bà à? Nếu muốn sau này nó không bước vào nhà này nữa thì bà cứ bất chấp náo loạn đi.”
Từ Kiến Hằng rất ít khi nói chuyện với Tống Khả Như bằng giọng cứng rắn
như vậy. Tống Khả Như tiêu hóa một lúc lâu, muốn phản bác lại nhưng lại
không thể không thừa nhận chồng nói có lý.
Trong phòng rốt cuộc im lặng trở lại, lúc này Chử Điềm mới đẩy cửa vào. Tống Khả Như thấy cô liền hỏi:
“Liên lạc được với Từ Nghi không?”
Chử Điềm lắc đầu, đành nói với bà:
“Trước khi đi anh ấy nói có nhiệm vụ khẩn cấp, không tiện mang theo điện thoại di động, nên bây giờ gọi cho anh ấy chắc chắn cũng không ai nghe.”
Tống Khả Như im lặng, Phó Dục Ninh thấy thế cười khẽ đứng lên nói với Từ Kiến Hằng:
“Anh cả, anh dưỡng bệnh cho tốt, buổi tối em còn có tọa đàm nên đi trước đây. Ngày mai lại đến thăm anh.”
Từ Kiến Hằng dặn dò bà trên đường lái xe cẩn thận, Chử Điềm theo sau tiễn
bà xuống lầu. Phó Dục Ninh vốn không thích ai đưa tiễn, nhưng lần này
đúng lúc bà có việc cần nói với Chử Điềm. Hai người sóng vai đi đến đầu
cầu thang, bà khoác thêm áo khoác ngoài, vừa làm bộ như lơ đãng hỏi
thăm:
“Có phải con cãi nhau với Từ Nghi hay không?”
Chử Điềm:
“… Sao cô biết ạ?”
Phó Dục Ninh cười, tia nắng chiếu xuyên cửa sổ soi lên chiếc cằm hơi nâng
lên của bà tạo ra một góc độ xinh đẹp và dịu dàng. Bà không trả lời câu
hỏi của Chử Điềm, bởi vì chuyện bị cháu trai điện thoại đánh thức để cố
vấn tình cảm cả buổi thật sự quá mất mặt.
“Đừng quan tâm tại sao
cô biết