
à ở suốt cả đêm,
thay phiên cô chăm sóc cho mẹ.
Mẹ ái ngại bảo anh thật sự
không cần cực nhọc như thế. Thế nhưng anh chỉ cười cười nói đây là
chuyện nên làm, cho nên mẹ nhìn anh lại càng lúc càng thuận mắt, còn cô
thì nhìn anh càng lúc càng chán ghét, tìm một thời cơ thích hợp, trực
tiếp nói rõ với anh.
“Sau này tôi sẽ ở lại Tứ Xuyên, không
quay về nữa, cho nên anh không phải lo lắng tôi sẽ đến làm phiền anh.
Anh không phải làm gì hết, tôi cũng không cần anh đến đây làm những việc này. Hiện tại tôi rất ghét anh, thậm chí không muốn làm bạn với anh.
Thực ra tôi vốn định nói rõ với anh những lời này trước khi về quê, tôi
đã đi tìm anh nhưng anh không có ở đó.”
Đó là một buổi sáng,
khi cô nói những lời này với Từ Nghi, anh vừa mới chăm sóc mẹ cô một
đêm, vẻ mặt mệt mỏi, cằm lún phún râu. Lúc nghe thấy lời này, anh chỉ
cười cười:
“Đúng lúc, anh đến đây cũng không phải làm bạn với em.” - tiếp theo anh đưa một phần ăn sáng nóng hôi hổi đến tay cô - “Ăn sáng đi, anh đi trước đây. Hôm nay phải xuống huyện thăm hỏi, tối nay
có lẽ anh sẽ đến trễ một chút.”
Cả ngày hôm ấy, đầu óc cô đều choáng váng, chỉ đợi buổi tối anh đến để hỏi rõ ràng xem lời anh nói
rốt cuộc có ý gì. Tuy nhiên tối đó, đến mười hai giờ cô vẫn không nhìn
thấy bóng dáng của anh. Trong lòng nói không lo lắng là giả nhưng lại
không dám tỏ ra mặt, bởi vì mẹ ở bên cạnh cũng đã hỏi rất nhiều lần rồi, cô thoái thác mãi là anh bận việc, tối nay có thể không đến. Cứ như thế chịu đựng đến hai giờ sáng, nhận được điện thoại của anh bảo đường bị
sụt lở, họ bị kẹt ở giữa đường. Trong lòng cô rất tức giận, giận anh
không gọi điện thoại sớm, nên không nói gì liền cúp máy luôn.
Ngày hôm sau lại nổi trận bão tuyết. Ăn tối xong cô đi theo bác sĩ chủ trị
bàn về phương án trị liệu kế tiếp của mẹ, lúc trở lại phòng bệnh vừa đẩy cửa ra đã nghe thấy bên trong truyền ra giọng nói. Là tiếng của mẹ và
Từ Nghi.
Mẹ nói với anh: “Tối hôm qua cháu không đến đây, tuy ngoài miệng Điềm Điềm không nói gì, nhưng dì thấy trong lòng nó sốt
ruột lắm. Lúc nó nói chuyện với cháu giọng không mấy nhẹ nhàng, cháu
cũng đừng để ý, đó là do nó lo lắng cho cháu.”
“Thưa dì, cháu biết ạ.” - Từ Nghi nói - “Cháu không trách cô ấy, là do cháu không gọi điện sớm báo cho cô ấy biết.”
Mẹ cười rồi lại hỏi anh:
“Cậu trai, thời gian lâu như vậy dì cũng không quan tâm hỏi cháu, cháu làm gì thế?”
“Cháu đi lính, làm bộ đội ạ.”
“Đi lính tốt, đi lính có kỹ luật quản lý, không dám tuỳ tiện mắc sai lầm.”
Nói xong, hai người đều cười. Trong phòng lại yên tĩnh, cô đang định đẩy cửa ra lại nghe thấy mẹ hỏi anh:
“Cậu trai, có phải cháu thích Điềm Điềm nhà dì không?”
Nghe thấy câu này, bàn tay đang nắm chốt cửa của cô bất giác siết chặt lại.
Trong phòng bệnh, Từ Nghi im lặng một hồi mới nhẹ giọng đáp:
“Thích, rất thích ạ.”
Mẹ lại hỏi:
“Nếu nó ở bên cháu, cháu có thể đối xử tốt với nó hay không?”
Lần này Từ Nghi trả lời rất nhanh:
“Sẽ ạ.”
Mẹ “Ờ” một tiếng, một lúc lâu lại hỏi anh lần nữa:
“Cháu sẽ đối xử tốt với Điềm Điềm nhà dì thật chứ?”
Khoảnh khắc đó, có lẽ ngay cả Từ Nghi cũng cảm nhận được, hỏi như vậy tương
đương với phó thác lúc mẹ lâm chung. Cho nên câu trả lời của anh cũng vô cùng kiên định:
“Thưa dì, cháu lấy danh dự của người lính cam đoan với dì, cháu sẽ đối xử tốt với Chử Điềm, xin dì yên tâm.”
Câu trả lời này có lẽ sẽ khiến mẹ yên tâm, còn đối với cô mà nói thì như
một quả bom nặng trịch. Thậm chí cô cũng không biết phải đối mặt với Từ
Nghi thế nào, đối mặt với mẹ thế nào. Nghe thấy lời nói như thế cô chỉ
có thể luống cuống quay người bỏ đi. Cô ngây ngốc đi dạo trong bệnh viện hơn nửa ngày, cuối cùng vẫn bị Từ Nghi tìm được ở trong một góc khuất
tại sảnh chờ khám của bệnh viện. Nhìn thấy khuôn mặt hốt hoảng đến mức
tái nhợt của anh, cô há miệng muốn nói nhưng nước mắt lập tức tuôn rơi.
Có lẽ cách phòng bệnh khá xa, lần này cô khóc đến đau thấu tâm can, tại
đại sảnh trống vắng trong đêm tuyết rơi, tiếng khóc cô lúc ấy vô cùng rõ ràng.
Cô đoán Từ Nghi đã biết cô nghe được cuộc nói chuyện
của anh và mẹ, nhưng anh chẳng hề hỏi một câu, chỉ cởi áo khoác bao phủ
người cô. Lúc đó anh nói rất nhiều lời, nhưng cô chỉ nghe rõ cũng chỉ
nhớ được có hai câu cuối cùng thế này.
“Trước khi anh đến đã
đánh xong đơn xin kết hôn, chỉ cần em đồng ý thì chúng ta đi đăng ký
ngay. Một năm qua là anh rối rắm, hiện giờ anh đã hiểu ra, nên không thể rối rắm cả đời.” - nói đến đây, giọng anh cũng khản đi, anh nhìn cô,
đôi mắt ửng đỏ - “Điềm Điềm, nuôi tóc dài lại đi em.”
Không
có màn cầu hôn long trời lở đất, dù bây giờ nghĩ lại đau khổ vẫn chiếm
phần nhiều, nhưng cô thật sự đã nhận lời anh như thế. Cũng không nghĩ ra lý do gì có thể cự tuyệt. Từ Nghi chính là số kiếp cả đời cô. Đêm hôm đó, đến hơn nửa đêm Chử Điềm mới ngủ. Sáng hôm sau thức dậy rất
sớm, bởi vì không có anh, bởi vì còn phải đi làm. Nhà Hà Tiêu cách khu
công nghệ cao quá xa, cô phải dậy sớm bắt xe.
Hà Tiêu sợ tình trạng tinh thần cô không tốt, trên đường sẽ xảy ra chuyện nên đề nghị
cô ở nhà