Disneyland 1972 Love the old s
Bầy Hạc

Bầy Hạc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324030

Bình chọn: 7.00/10/403 lượt.

Điềm tự nhận bản thân mình nói rất hợp lý, nhưng nghe xong, Chương Hiểu Quần lập tức cười lên, cười rất lớn tiếng, cũng rất tiếng châm chọc:

“Tiểu Chử, tôi thật không nhìn lầm cô, đúng là một đứa bé ngây thơ.”

Trong lòng Chử Điềm có dự cảm xấu, nhưng vẫn cô tự trấn định, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Chương Hiểu Quần:

“Bác có ý gì?”

Chương Hiểu Quần chậm rãi thu lại nụ cười, lau nước mắt tràn ra, nhìn Chử Điềm, tư thế nắm chắc thắng lợi:

“Lẽ ra rất muốn nói cho cô biết, nhưng chuyện này để tôi nói ra thì chẳng

có ý nghĩ nữa, cô nên về hỏi Từ Nghi đi. Xem thử cuối cùng cậu ta giấu

cô bao nhiêu.”

Phản ứng đầu tiên của Chử Điềm khi nghe thấy

lời này là kéo bà ta lại nói cho rõ, nhưng trong khoảnh khắc đưa tay ra, cô liền hối hận. Đây là cô tự rước lấy nhục, không chừng Chương Hiểu

Quần đang khích bác châm ngòi ly gián, mà cô lại cứ thế bị mắc lừa, như

vậy rõ ràng đã nói cho bà ta biết cô đang nghi ngờ Từ Nghi. Chử Điềm cảm thấy mình rất ngốc.

Chương Hiểu Quần nhìn một cái đã thấy rõ nỗi rối rắm trong nội tâm cô, trong lòng thoáng dậy niềm vui sướng. Bất kể như thế nào, bà ta cho rằng đây là tội lỗi do Từ Nghi gây ra, vậy

thì chính anh nên là người hoàn trả. Cuối cùng nhìn Chử Điềm một cái, bà ta sải bước rời đi mà không quay đầu lại.

Lúc trở về xe, cà

phê trong tay đã nguội hơn phân nửa. Người tài xế không oán trách cô bỏ

đi quá lâu, chỉ có chút lo lắng nói với cô:

“Cô Chử, có phải cô bị bệnh rồi không, sao sắc mặt khó coi vậy?”

Giờ phút này đầu óc Chử Điềm rất loạn, hồi lâu mới nói ra được:

“Tôi không sao.”

“Không phải là bị sốt chứ? Hôm nay lạnh như vậy mà cô còn mặc ít như thế rất

dễ bị cảm.” - người tài xế tốt bụng nhắc nhở cô - “Nếu không thì vậy đi, tôi chờ ở đây, cô xin phép về nghỉ ngơi đi.”

“Không cần đâu.”

Chử Điềm lập tức từ chối. Cô không dám trở về một mình, sợ sau khi trở về sẽ không dằn được mà suy nghĩ lung tung.

Hơn mười hai giờ trưa, cuối cùng đã đón được khách đưa về công ty, Chử Điềm coi như hoàn thành nhiệm vụ.

Sau khi trở lại văn phòng, cơm trưa Phùng Kiêu Kiêu để trên bàn cô đã nguội ngắt. Giờ phút này Chử Điềm chẳng hề muốn ăn uống gì, ăn qua quýt vài

miếng liền vứt hết vào thùng rác. Rót cốc nước nóng ôm trong lòng bàn

tay, Chử Điềm ngơ ngác ngồi tại chỗ, suy nghĩ đến những lời Chương Hiểu

Quần nói hồi sáng.

Trước đó cô đã bị gió rét làm cóng, đầu óc cũng đần độn theo. Bây giờ ngồi xuống, cô đã nghĩ ra ẩn ý trong lời nói của Chương Hiểu Quần.

Bà ta nói Từ Nghi có chuyện lừa cô, mà chuyện này còn liên quan đến Mạnh Phàm. Nếu quả thật như lời của bà ta

nói, vậy chuyện gì đã khiến anh quyết định không đi thăm Mạnh Phàm nữa?

Sau khi làm rõ ý nghĩ này, Chử Điềm cảm thấy bản thân như rơi vào mớ bong bong, hay một ngõ cụt mà cô không thể thoát ra.

Nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, Chử Điềm quyết định gọi điện thoại

cho Từ Nghi hỏi rõ ràng. Tuy nhiên vẫn như bình thường, điện thoại Từ

Nghi vẫn không gọi được, điện thoại văn phòng do một người khác nghe,

báo với cô rằng tham mưu Từ còn đang tập huấn.

Cúp điện

thoại, Chử Điềm vô cùng hụt hẫng. Tuy cô không nhịn được nhiều lần nói

với mình đừng suy nghĩ lung tung, nhưng giờ phút này cô thật sự có chút

khẩn trương và sợ hãi. Sợ rằng đúng như lời Chương Hiểu Quần nói, Từ

Nghi cố ý lừa cô một số chuyện, sợ anh thật sự có gì đó với Mạnh Phàm.

Cô nhớ đến những lời sắt son mà mình từng nói trước mặt Hà Tiêu, cô sợ

cô đã đào hố cho bản thân mình. Vì để trấn định lại, buổi tối sau khi tan việc về nhà, Chử Điềm lại gọi

điện cho Từ Nghi, giọng nữ lạnh lùng trong điện thoại nhắc nhở cô lần

nữa: Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.

Chử Điềm như thể không nghe thấy, bồn chồn gọi hết lần này đến lần khác

nhưng vẫn không kết nối được. Cuối cùng điện thoại di động hết pin, âm

báo “ting” giúp cô hoàn hồn lại. Cô thất thần trong chốc lát, ném mạnh

điện thoại xuống đất, gục đầu vào người, không còn sức lực nữa.

Hoạ vô đơn chí. Sáng hôm sau tỉnh lại, Chử Điềm phát hiện mình đã bị sốt,

cả người như bị đặt lên lò nướng, toàn thân nóng hừng hực, hận không thể tắm nước lạnh ngay lập tức. Nhưng cô vừa xốc chăn lên cả người đã lạnh

run, mà đi trên sàn nhà như giẫm trên bông vậy, đầu nặng chân nhẹ, chỉ

muốn cắm mặt về phía trước.

Sợ bị sốt cao quá sẽ gây ảnh

hưởng đến thân thể, Chử Điềm cố gượng đến Bệnh viện đa khoa Quân khu,

trên đường gọi cho Đồ Hiểu một cuộc điện thoại, sau khi đến lập tức được cô ấy đưa vào phòng truyền dịch.

Cả quá trình Chử Điềm không nói một câu, đầu óc đặc quánh như tưới keo hồ, bên tai như có người

đang gõ trống, vang dội như sấm. Cô cảm thấy mình như đang chết lặng,

đến khi kim đâm vào tĩnh mạch rốt cuộc cô mới cảm thấy xíu xiu đau đớn.

Cô nhìn kim truyền ghim vào tay, nước mắt rơi lã chã. Y tá hoảng sợ vội hỏi:

“Sao lại khóc?”

Nói xong quay đầu cầu cứu Đồ Hiểu. Trong lòng Đồ Hiểu biết cô em họ này

được nuông chiều từ bé, còn tưởng rằng cô bị đau, giờ phút này thấy cô

sốt đến hồ đồ đành nhẹ giọng dỗ dành:

“Có phải bị tiêm đau không? Nhịn một chút sẽ hết ngay thôi.”