
à.”
Chử
Điềm tin lời Chử Ngật Sơn, ở ngoài xã hội Triệu Tiểu Tinh có bản lĩnh
này, rất biết cư xử, nhiệt tình hào phóng, với ai cũng ra vẻ thân thiết.
“Cho nên bác Chương nói chuyện trong nhà với Triệu Tiểu Tinh ư? Ông biết anh Từ Hoàn?” - Chử Điềm hỏi tới - “Nhưng có liên quan gì đến Từ Nghi?”
“Một tuần trước Tiểu Tinh đưa đứa bé từ Mỹ về dưỡng bệnh, ở Bệnh viện đa
khoa Quân khu, gặp lại Chương Hiểu Quần.” - sợ Chử Điềm nghĩ nhiều, Chử
Ngật Sơn cố ý tránh nhắc đến con trai, nói - “Con gái Chương Hiểu Quần
vẫn đang nằm viện, thời gian dài, Tiểu Tinh có đến thăm một hai lần.”
Nếu đặt vào lúc trước, đương nhiên Triệu Tiểu Tinh chẳng có tình cảm gì với Mạnh Phàm, cùng lắm chỉ có chút thương hại. Nhưng bây giờ không giống
với lúc trước, ả đã làm mẹ, con trai lại sinh bệnh nên nhìn thấy Chương
Hiểu Quần lo lắng cho con như vậy khó trách khỏi sẽ nảy sinh cảm giác
thông cảm. Thường xuyên qua lại nên tình bạn thân thiết hơn chút.
Ả đã sớm biết chuyện Từ Hoàn và Mạnh Phàm, hơn nữa đây là nguyên nhân căn bệnh của Mạnh Phàm, lại là chuyện đau lòng của vợ chồng Mạnh Ngọc Hoà,
nên ả rất biết điều không nhắc đến trước mặt họ. Đến một ngày ả nhìn
thấy Chương Hiểu Quần ngồi một mình trong đình ở vườn hoa lau nước mắt
mới cảm thấy có chút bất thường. Hỏi mấy phen mới đào được câu chuyện
thưở trước.
Nghe xong, Triệu Tiểu Tinh cảm thấy rất đỗi kinh
ngạc, nhất là sau khi ả xem hình Từ Hoàn, nỗi kinh ngạc trong lòng lại
càng dời sông lấp biển. Dĩ nhiên ả sẽ không trực tiếp tìm Chử Điềm, cũng không dám tuỳ tiện đi tìm Chử Ngật Sơn. Bởi vì kể từ khi ả và Chử Điềm
náo loạn một trận, ả nói xấu một câu về Chử Điềm trước mặt ông sẽ bị ông ta cho là châm ngòi ly gián. Nhưng để trong lòng lại thật sự khó chịu,
liền trò chuyện với Chương Hiểu Quần thêm vài lần, sau khi biết rõ ràng
mới nói cho Chử Ngật Sơn.
Nói cho cùng Chử Ngật Sơn vẫn lo
lắng cho con gái, nghe xong không để ý đến sắc trời đã tối, bên ngoài
lại đổ tuyết, chạy thẳng đến đây.
Chử Điềm nghe ông ta nói dông dài một hồi, đã có phần mất kiên nhẫn:
“Cho nên, Triệu Tiểu Tinh muốn ông nói cho tôi biết chuyện gì? Ả lại muốn xem tôi bị cười nhạo à?”
Đầu Chử Ngật Sơn đau lâm râm, ông ta nhắm hai mắt lại, lúc mở mắt ra lần
nữa có thể thấy rõ tia máu bên trong. Giọng ông khàn khàn:
“Không phải vấn đề có xem con bị cười nhạo hay không, việc này liên quan đến đại sự cả đời con, không liên quan đến cô ấy.”
Chử Điềm cảm thấy buồn cười:
“Vậy ngược lại ông nói nghe thử xem.”
Chử Ngật Sơn hít sâu một hơi, gằn từng chữ:
“Con có biết sau khi anh trai Tiểu Từ xảy ra chuyện, Mạnh Phàm không chịu
được kích thích, đến mức mắc chứng rối loạn tâm thần thể kích thích.”
Chử Điềm quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không lên tiếng. Chử Ngật Sơn không thèm tức giận với cô:
“Vậy con có biết khi đó cô ta đã không thể nào nhận ra ai nữa hết, ngày nào
cũng gào khóc trong phòng bệnh, duy chỉ có lúc nhìn thấy Từ Nghi thì
luôn ôm cậu ta kêu tên Từ Hoàn.”
“Tôi biết.” - giọng Chử Điềm rất nhẹ nhàng - “Chuyện này Từ Nghi đã sớm nói với tôi rồi, anh ấy và
anh trai rất giống, khó tránh được.”
“Vậy con có biết…” -
giọng nói Chử Ngật Sơn nặng hơn - “Từ đó về sau, Từ Nghi chẳng hề đi
làm, dành thời gian ở bên cô ta trong phòng bệnh không?”
Tim
Chử Điềm đập mãnh liệt, quay đầu lại nhìn thẳng vào Chử Ngật Sơn, mắt
trợn trừng. Cùng lúc đó, tim của cô cũng chợt tăng tốc:
“Ông nói nhảm gì vậy?”
“Ba nói nhảm hả? Buổi tối ba nhàn rỗi không có việc gì chạy đến nói nhảm
với con à? Dù ba có vô liêm sỉ đến thế nào thì cũng là ba con, ba mang
chuyện này lừa gạt con à?” - Chử Ngật Sơn cũng nổi giận, ngón tay khẽ
run chỉ ra bên ngoài - “Nếu con không tin thì kêu Từ Nghi đến đây cho
ba, ba hỏi thẳng mặt cậu ta.”
“Ông xứng sao?!” - Chử Điềm nói không lựa lời, tiếng nói cũng có hơi run run - “Cho dù như vậy thì sao? Cũng không đến phiên ông hỏi anh ấy.”
Lửa giận hừng hực, Chử Ngật Sơn chỉ cảm thấy gân xanh đập thình thịch trên thái dương, nhưng
cơn tức giận không trút ra được. Hai tay ông ta nắm chặt, tiếng nói đè
xuống rất khẽ, rất nặng:
“Có thể con không để bụng chuyện
này, vậy con cũng không để ý đến tình cảm của cậu ta đối với Mạnh Phàm
sao? Một thằng nhóc như cậu ta nếu không phải thích một cô gái, liệu có
chịu mặc quân phục của người anh đã chết đi dỗ dành cô ta không? Đành
lòng bỏ hết công việc để chịu đựng nhục nhã không? Chịu hôn cô ta ngay
trước mặt ba mẹ người ta không? Có chịu không? - nói lời cuối cùng, Chử
Ngật Sơn gần như gào lên - “Có thể con không tin ba, nhưng đây là những
việc do chính miệng mẹ Mạnh Phàm nói, con cũng không tin sao? Điềm Điềm, con đừng giả bộ ngốc nghếch.”
Đối mặt với vẻ hùng hổ doạ
người của Chử Ngật Sơn, Chử Điềm như bị giáng một gậy vào đầu, hoàn toàn đần độn. Cô vẫn duy trì tư thế ngồi ban đầu, ngơ ngác nhìn Chử Ngật
Sơn, không thể thốt lên dù chỉ một câu.
Chử Ngật Sơn kiềm nén không được thở hổn hển, hồi lâu mới khống chế được tâm trạng. Tuy nhiên nhớ đến vẻ Từ Nghi thề son sắt trước mặt ông ta hồi trước thì lại tức
không biết