
ười
khác chê cười, đưa tay khoác lên người nọ, chống tay đứng dậy.
Đợi đứng vững vàng, lúc này mới quay đầu nhìn về người
phía sau nói cám ơn, nói: “Cảm ơn cậu.”
Lại thấy kia khóe miệng người kia nhếch lên giễu cợt lắc
đầu, nói: “Không, hẳn là cháu phải cám ơn bác mới đúng.”
“Cám ơn tôi?” Bà Trình kinh ngạc, nhìn người nọ khó
hiểu, hỏi: “Tại sao?”
Người nọ cười, ý cười nơi khóe miệng càng rõ ràng hơn,
chỉ nghe anh ta nói: “Cảm ơn mắt bác cao hơn đầu, có nhiều bất mãn với Lâm Lệ,
cũng cám ơn con bác không chung tình, trong ngày kết hôn, bỏ lại Lâm Lệ trong
đám cưới, cho nên cháu mới nhặt được tiện nghi lớn như thế, giành được cô gái
tốt như Lâm Lệ làm vợ.”
Nghe vậy, bà Trình nhìn anh với vẻ mặt không thể tin,
thoáng cái không thể nói nên lời.
Người đỡ bà Trình dậy không phải ai khác, mà là người
vừa mới cầm vé máy bay từ tay trợ lý Từ ở bên kia sân bay đã trở lại – Chu
Hàn.
Lâm Lệ nhìn anh, khẽ gọi: “Chu Hàn…”
Ba Lâm cùng mẹ Lâm cũng nhìn anh, vẻ mặt cũng không thua
kém gì bà Trình, cũng khiếp sợ và bất ngờ, khiếp sợ chính là anh thế nhưng biết
toàn bộ mọi chuyện, bất ngờ chính là anh biết hết mọi chuyện cũng không thèm để
ý chuyện này!
Bà Trình từ từ phục hồi tinh thần lại, nhìn Chu Hàn lại
chỉ chỉ Lâm Lệ, “Cậu cùng phe với bọn họ!”
Chu Hàn cười, xoay người đi tới bên cạnh Lâm Lệ, đưa tay
ôm bả vai Lâm lệ, quay đầu nhìn bà ta nói: “Chào bác, cháu là chồng của Lâm Lệ,
những lời cháu nói ban nãy đều là thật lòng, thực sự cảm ơn
bác!”
“Cậu! ——” Bà Trình tức giận, ngón tay chỉ vào anh cũng
bắt đầu run rẩy, bà cảm thấy mình như là lọt vào thòng lọng
vậy!
Chu Hàn cau mày, nhìn bà ta nói: “Bà Trình, thói quen
dùng ngón tay chỉ người như vậy thật không tốt, chẳng lẽ ngay cả tôn trọng tối
thiểu bà Trình cũng không hiểu được sao? Đây cũng là vấn đề tố chất
a!”
“Cậu…cậu…cậu! ——” Bà Trình tức giận, thật là tức giận
công tâm mà, vỗ vỗ ngực mình thở hổn hển!
Chu Hàn cười lạnh, không hề nhìn bà ta nữa, xoay người
nhìn Lâm Lệ, ba Lâm, mẹ Lâm còn ở trong trạng thái khiếp sợ và thất thần, giơ
tay lên nhìn đồng hồ trên tay một chút, nói: “Ba, mẹ, vé máy bay con đã lấy rồi,
thời gian cũng không còn sớm, không lâu nữa là đến giờ lên máy bay, hiện tại
chúng ta đi ngay đến đó đi, nếu không lát nữa loa phát thanh lại
gọi.”
Lúc này ba Lâm mới phục hồi tinh thần, nhìn anh gật đầu,
nói: “ừ, chúng ta, chúng ta đi qua đi.” Nói xong, kéo mẹ Lâm đi về phía
trước.
Chu Hàn cúi đầu liếc nhìn Lâm Lệ, khóe miệng cười cười
vẫn ôm cô không có ý muốn buông ra.
Chu Hàn dự tính không sai, đợi bọn họ đến cửa đăng ký,
đài phát thanh vừa lúc vang lên, nhắc nhở các vị khách cầm vé máy bay đến cửa
đăng ký, nhìn mọi người đang xếp hàng tuần tự đăng ký, ba Lâm xoay người có chút
không yên lòng nhìn Chu Hàn: “Chu Hàn, con…” ba Lâm ấp úng muốn nói chút gì đó,
nhưng hé miệng lại không biết nên nói gì.
Chu Hàn cười nói: “Cha, cha có lời gì cứ việc nói
thẳng.”
Ba Lâm nhìn Chu Hàn một lúc lâu, rốt cục chậm rãi mở
miệng nói: “Chu Hàn, con đã biết toàn bộ mọi chuyện trước kia của Lâm Lệ rồi
sao?”
Chu Hàn liếc nhìn Lâm lệ, gật đầu,
“Vâng.”
“Con không để ý sao?”
Những lời này là mẹ Lâm nói, bọn họ vẫn lo lắng chuyện
trước kia của Lâm Lệ sẽ khiến Chu Hàn để ý, nên đang muốn giấu giếm cả
đời.
Chu Hàn cười, nhìn ba Lâm mẹ Lâm nói: “trước kia con đã
kết hôn, còn mang theo một đứa bé, ba mẹ và Lâm Lệ cũng không có để ý, con còn
gì phải để ý đây? Tất cả những gì đã qua đều không quan trọng nữa, quan trọng là
hiện tại và tương lai, con tin tưởng sau này con và Lâm Lệ sẽ sống rất tốt, như
vậy là đủ rồi.”
Trên đường trở về, Lâm Lệ nghiêng đầu nhìn mãi Chu Hàn,
thật lâu sau cô mới lên tiếng: “ Thật không nhận ra, thì ra khả năng diễn xuất
của anh chuyên nghiệp như vậy!”
Chu Hàn ngoảnh lại nhìn cô, sau đó tiếp tục chăm chú
nhìn về phía trước, chuyên chú lái xe, khóe miệng như cười như không, nói: “ Tôi
là thương nhân, chú trọng năng suất và tính giá trị, dứt khoát một lần dù thế
nào cũng còn hơn là sau này sửa đi sửa lại!”
Lâm Lệ gật đầu, giễu cợt nói: “cũng đúng, nhất lao vĩnh
dật luôn*!”
(TDD: *: làm một mẻ khỏe suốt
đời)
Chu Hàn không nhìn lại, tập trung lái
xe.
Bầu không khí bên trong xe thoáng cái yên ắng
lại.
Không hiểu sao, trong lòng Lâm Lệ cảm thấy có phần không
yên, phiền não và bất an vô cùng. Cô biết tâm tình tồi tệ không hẳn bởi cha mẹ
cô trở về còn là do chuyện gặp phải mẹ của Trình Tường ở sân
bay.
Im lặng một lúc, lúc này Chu Hàn mới mở miệng, mang theo
ý cười nói: “ Ánh mắt nhìn người của cô thật chẳng ra làm sao cả, nhìn đàn ông
không ra gì, giờ nhìn đàn bà cũng không ra gì nốt!”
Lâm Lệ quay đầu nhìn anh, biết những kẻ trong miệng anh
là chỉ Trình Tường và mẹ anh ta, đột nhiên mở miệng cười lạnh, giễu cợt châm
chọc nói: “Ánh mắt của anh không phải cũng giống vậy sao!”
Đèn giao thông chuyển sang màu đỏ, Chu Hàn chậm rãi dừng
lại, đồng ý gật đầu, một lần nữa quay sang nhìn cô, nói: “Vậy hai người chúng ta
coi như cùng nhau lưu lạc thiên nhai đi?”
“Anh cảm thấy