
mười
bản, chuẩn bị để phát cho những chủ quản các chi nhánh trong cuộc
họp.
Đợi làm xong tất cả công việc chuẩn bị, lúc này Lâm Lệ
mới cầm cốc trà vào phòng trà nước, rót cho mình một cốc trà, lúc ngồi lại vào
bàn, theo thói quen cô mở ra diễn đàn của thành phố, xem tin tức mới nhất của
thành phố hôm nay.
Trên diễn đàn đang có một tin tức rất nóng, vừa đăng đã
có trên vạn bình luận, mà điều thu hơn cả so với số người xem chính là tiêu đề
của tin tức đó: ‘Video khiêu dâm của phó thị trưởng Giang
Thành’.
Lâm Lệ tức giận, kích vào xem, bên trong là một đoạn
phim và vài tấm ảnh, đến khi nhìn rõ người trong bức ảnh, cô bỗng dưng sửng sốt
mở to mắt!
“Đang nhìn gì vậy?”
Lúc Lâm Lệ đang mở to mắt nhìn vào trên máy tính, Chu
Hàn bước vào, vẻ mặt sáng láng, cả người nhìn qua tâm tình rất
tốt.
Thấy Lâm Lệ không phản ứng, nhíu mày, anh đi qua, đứng ở
phía sau cô, vừa nói vừa nhìn vào màn hình máy vi tính “nhìn cái gì___” lời kia
vẫn chưa nói hết, âm thanh đột ngột bị tắc nghẽn.
Ánh mắt chu Hàn thẳng tắp nhìn màn hình máy tính, vẻ mặt
không khác là bao so với Lâm Lệ.
Bây giờ trên máy tính đang phát đoạn video trên diễn
đàn, đoạn phim quay cảnh yêu đương kia dài đến hơn ba phút, nhưng mà điều khiến
Lâm Lệ và Chu Hàn khiếp sợ như vậy không phải bởi đoạn phim khẩu vị quá nặng, mà
là nam nữ chính trong đoạn phim, đó rõ ràng chính là Tô Dịch Thừa với Lăng
Nhiễm. Nếu nói đoạn phim quá mờ, thì mấy bức ảnh phía dưới đoạn phim chụp rõ
khuôn mặt của hai người, Lăng Nhiễm được Tô Dịch Thừa ôm ngồi phía sau xe, sau
đó lại là cảnh họ ở trước cửa một khách sạn.
Bị chu Hàn gọi một cái, lúc này Lâm Lệ mới hồi tinh
thần, chẳng quan tâm Chu Hàn lúc này phản ứng thế nào, vội vàng lấy điện thoại
trong túi ra, không hề nghĩ ngợi liền gọi cho An Nhiên.
An Nhiên quả nhiên không hề hay biết cái gì, tuy nhiên
từ lời nói của cô ấy, Lâm Lệ nghe ra đêm qua Tô Dịch Thừa về rất trễ, cơn giận
trong lòng thoáng cái bị thiêu đốt lên, nhìn vào đoạn phim và ảnh chụp trên máy
tính, cô cảm thấy không đáng thay cho An Nhiên, đáng chết hơn nữa chính là An
Nhiên bây giờ đang mang thai, cô hiểu An Nhiên là người rất cố chấp trong tình
yêu, lúc trước chẳng phải cô ấy phải mất đến sáu năm trời mới bỏ được cuộc tình
với Mạc Phi đó sao, chẳng lẽ bây giờ lại muốn cô ấy dùng tiếp sáu năm để quên Tô
Dịch Thừa đi sao? Lâm Lệ thật không dám nghĩ.
Nhưng chuyện này đã tung rộng rãi lên trên mạng rồi, cho
dù bây giờ cô không nói, lúc đó tự nhiên cũng có người nói cho cô ấy biết, cô ấy
biết chuyện này chỉ là vấn đề thời gian, thay vì để cho An Nhiên là người biết
cuối cùng, Lâm Lệ thà chọn bây giờ để cho cô biết, bên kia điện thoại, An Nhiên
im lặng rất lâu, cuối cùng cô ấy chỉ nói cô tin tưởng Tô Dịch Thừa. Lâm Lệ cảm
thấy không yên, nói muốn qua đó với cô ấy, nhưng An Nhiên khăng khăng rằng mình
không sao, từ chối thẳng.
Sau khi cúp điện thoại, lúc này Lâm Lệ mới chú ý đến Chu
Hàn đang đứng sau lưng mình, xoay người nhìn, chỉ thấy ánh mắt anh dính chặt vào
những bức ảnh trên màn hình, sắc mặt âm lãnh đáng sợ.
Giờ Lâm Lệ mới nhớ ra người đàn bà trong ảnh là mẹ của
tiểu Bân, Lăng Nhiễm, cũng chính là vợ trước của anh. Nhớ lại khoảng thời gian ở
chung lúc trước, cô có thể cảm giác được mặc dù đã chia tay với Lăng Nhiễm,
nhưng trong lòng Chu Hàn vẫn chưa dứt được cuộc tình ấy.
“Anh__” Lâm Lệ nhìn anh, do dự suy nghĩ nên mở miệng nói
gì, “ anh ___” nhưng mở miệng mới thấy, mình căn bản không biết nên nói gì,
không nên nói gì cả.
Chu Hàn hồi phục tinh thần, nhìn cô một cái, sau đó
không nói gì, trực tiếp cầm cặp công văn đi vào phòng làm
việc.
Lâm Lệ quay đầu lại, nhìn màn hình thêm một lúc, cuối
cùng vẫn tắt trang web đi. Lại ngoảnh đầu nhìn cửa phòng làm việc của chu Hàn,
sau đó đứng dậy đi đến phòng trà nước pha cho anh ly cà phê.
Đưa tay gõ cửa “cốc….cốc….cốc…!”
Mãi cũng không nghe Chu Hàn đáp lại, cô liền trực tiếp
đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Chu Hàn ngồi phía sau bàn làm việc, chiếc cặp công văn
đặt trên bàn, giống như chưa hề được động đến.
Trong lòng Lâm Lệ buông tiếng thở dài, bưng cà phê bước
vào, đặt ly cà phê trước mặt anh, anh vẫn giữ nguyên tư thế đó, không hề động
đậy. Chậm rãi mở miệng, nói: “ Những lời anh nói với tôi anh đều quên hết sao,
làm tôi còn tưởng anh làm giỏi lắm, nhưng nhìn anh bây giờ, thậm chí còn không
bằng cả tôi!”
Chu Hàn vẫn không phản ứng, ánh mắt nhìn chằm chằm phía
trước, không có tiêu cự.
Thấy anh không đáp lại, Lâm Lệ lại nói: “Tôi trả lại cho
anh những lời anh nói lúc trước, không nên lấy sai lầm của kẻ khác đi trừng phạt
mình, như vậy quá ngu xuẩn!”
Chu Hàn quay đầu nhìn cô, mặt không chút thay đổi nói:
“Tôi không cần cô dạy”. Nói xong, liền lấy tài liệu ra khỏi cặp công
văn.
Lâm Lệ nhún nhún vai, chỉ nói: “Không dứt được, không
thể quên được, bất cứ chuyện gì của cô ta cũng có thể tác động đến tâm trạng của
anh, vậy anh cũng phải xem xem, người kia có đáng giá để anh làm thế không!” Nói
xong, Lâm Lệ cũng không có ý ở lại lâu, xoay người chuẩn bị muốn đi r