
àn dừng xe ở chỗ đậu xe
trước cửa nhà hàng, tắt máy, quay đầu nhìn về phía ba Lâm mẹ Lâm nói: “Bác trai
bác gái, chúng ta đã đến.”
Ba Lâm nhìn nhà hàng phía bên
ngoài cửa xe, lẩm bẩm nói: “Đây, đây không giống như là một quán ăn bình
dân.”
“Trước đây con đã tới đây với
khách hàng, món ăn tương đối ngon, vẫn muốn tìm thời gian quay lại nếm thử, hôm
nay vừa vặn có cơ hội này.” Chu Hàn cười nhạt nói.
Mấy người mở cửa xuống xe, lúc
đi tới trước cửa hàng, ba Lâm cùng mẹ Lâm lại ngần ngừ rồi, nhìn ra chi phí ở
đây tuyệt đối là không thấp, nghĩ rằng chẳng qua là có vài người cùng ăn cơm một
bữa bình thường, ăn cơm thật sự là không cần thiết phải lãng phí như vậy, nghĩ
như vậy, mẹ Lâm mở miệng nói: “Chu Hàn a, bác thấy chúng ta tìm một nhà hàng giá
cả phải chăng, tiết kiệm chút ăn cơm là tốt, không cần thiết đến chỗ sang trọng
như vậy.”
Chu Hàn nhìn bà, nói: “Bác gái,
cũng không tốn bao nhiêu tiền, con có quen với quản lý nơi này, anh ta sẽ bớt
cho con.”
Thấy anh khăng khăng, mẹ Lâm
cũng không tiện nói thêm cái gì nữa, mấy người lần lượt vào nhà
hàng.
Chu Hàn yêu cầu một căn phòng
trang nhã, cũng không tính quá lớn, nhưng đối với bốn người bọn họ mà nói, không
gian cũng tương đối rộng rãi.
Sau khi ngồi xuống, người phục
vụ rất nhanh đưa trà lên, mặt khác cầm thực đơn đưa cho bọn họ dễ dàng chọn món
ăn.
Chu Hàn lịch sự chuyển thực đơn
cho ba Lâm và mẹ Lâm xem trước, ba Lâm cầm lấy thực đơn nhìn nửa ngày, những
thức ăn kia tên lấy ý họa tình thơ, nhìn hồi lâu cũng không thể đoán được đây là
cái gì, cuối cùng vẫn là đẩy thực đơn lại cho Chu Hàn, để cho anh xem chút là
tốt rồi.
Chu Hàn thật cũng không khách
khí nữa, cầm thực đơn gọi vài món ăn.
Gọi đồ ăn xong, người phục vụ
lấy lại thực đơn lễ phép đi ra khỏi căn phòng.
Đợi sau khi người phục vụ lui
ra ngoài, Chu Hàn vừa nhấc ấm trà lên rót cho mỗi người một chén trà. Trong quá
trình đợi đồ ăn, mẹ Lâm thuận miệng hỏi: “A Hàn a, con làm nghề
gì?”
Nghe vậy, Chu Hàn liếc nhìn Lâm
Lệ ngồi ở bên cạnh, lần nữa ngửa đầu cười nói với mẹ Lâm: “Chỉ là làm ăn nhỏ
chút thôi.”
Lâm Lệ bên cạnh liếc mắt về
phía anh, trong lòng thầm nói, nếu như mở một công ty lớn như vậy chỉ có thể coi
là làm ăn nhỏ, như vậy trên thế giới này thật sự là có mấy người có thể được cho
là làm ăn.
Mẹ Lâm cũng không nhìn ra con
gái của mình khác thường, chỉ gật đầu, cũng không định căn vặn vấn đề này, đổi
đề tài, lại hỏi: “Cha mẹ con làm cái gì? Trong nhà còn có những anh chị em khác
sao?” Nếu đã nhận định người đàn ông này là con rể của mình, như vậy ít nhất
phải trước hiểu rõ tình huống căn bản.
Chu Hàn trả lời từng việc một,
nói: “Không có, con không có anh chị em, con là con trai độc nhất trong nhà. Về
phần cha con, chỉ là một công chức bình thường, mẹ con —.” Bên này Chu Hàn còn
chưa nói hết lời, Lâm Lệ ngồi cạnh anh đột nhiên mạnh mẽ ho
khan.
“Khụ… Khụ…”
Cũng không biết là bị câu trả
lời của Chu Hàn sặc đến, hay là uống trà không cẩn thận, ho sặc lên, cả khuôn
mặt đều nghẹn đỏ bừng lên.
Thấy thế, Chu Hàn vội vươn tay
đi vỗ vỗ lưng Lâm Lệ, khẽ nhíu mày lại, có chút không đồng ý nhìn cô, nhẹ nói:
“Làm sao không cẩn thận như vậy.” Vừa nói, cũng đưa tay đi kéo khăn giấy bày
trên bàn, rút ra một tờ đưa tới cho Lâm Lệ.
Một lúc lâu Lâm Lệ mới dừng ho
lại, cầm lấy khăn giấy lau miệng mình, mặt khác vì vừa rồi ho dữ quá, hiện tại
cả cổ họng vô cùng khô rát. Vội vàng bưng chén nước đặt trên bàn uống ực một
ngụm.
Thấy thế, Chu Hàn nhẹ lắc đầu,
ánh mắt kia nhìn Lâm Lệ tràn đầy bất đắc dĩ cùng sủng nịnh, nói: “Uống từ từ,
lại không ai tranh đoạt với em.” Giọng nói kia dịu dàng đến chảy cả ra
nước.
Mẹ Lâm bên cạnh nhìn, nụ cười
khóe miệng càng sâu thêm một chút, vốn là muốn khiển trách Lâm Lệ tất cả đều
nuốt trở lại trong bụng, nghĩ thầm rốt cuộc là yên tâm rồi, cho dù không có
người mẹ như bà ở bên cạnh, bên cạnh bảo bối của bà có một người đàn ông dịu
dàng yêu thương cô như vậy, mình cũng không có gì còn lo lắng nữa. Quay đầu, chỉ
thấy chồng mình cũng đang nhìn chằm chằm hai người bọn họ, ánh mắt kia tràn đầy
mâu thuẫn, có vui mừng, lại kèm theo chút không nỡ. Bà có thể hiểu được đây là
loại tâm tình gì, con gái trưởng thành, cuối cùng có một ngày rời khỏi bọn
họ.
Bữa ăn này diễn ra trong bầu
không khí rất hòa hợp, ba Lâm, mẹ Lâm đã xác định rõ ý nghĩ của trong lòng mình,
sau đó nhìn Chu Hàn từ góc độ cùng phương thức khác, bây giờ rất giống cảnh mẹ
vợ nhìn chàng rể, càng nhìn càng thấy vừa mắt.
Thật ra, loại trừ việc Lâm Lệ
giận dỗi trao ra hạnh phúc của bản thân mà tùy tiện lấy chồng, thêm Chu Hàn từng
ly hôn còn mang theo một đứa bé 6 tuổi, thì với điều kiện của Chu Hàn, ba Lâm mẹ
Lâm thật không còn gì chê trách. Dĩ nhiên, chỉ cần con gái thích, anh ta cũng
yêu thương nó, thì dù điều kiện có không tốt, bọn họ cũng không nói gì
hết.
Ăn xong bữa tối, nghĩ đến ba
Lâm, mẹ Lâm, hai người ngày hôm nay vội vội vàng vàng đến đây đã quá mức mệt
mỏi, cộng thêm từ đâu nhô ra một người con rể rồi lại phải chạy đến bệnh viện