
àn gật đầu, nói: “Không ạ,
Tiểu Bân nó rất ngoan, sẽ không ồn ào.”
Thấy anh nói như vậy, mẹ Lâm
cũng yên lòng rồi, gật đầu, không nói gì thêm nữa.
Chu Hàn nâng tay lên liếc nhìn
đồng hồ đeo tay, quay đầu nhìn Lâm Lệ nói: “Thời gian đã không còn sớm, Lâm Lệ,
chúng ta đưa hai bác đi ăn cơm đi, buổi trưa ở bệnh viện cũng chưa ăn cái
gì.”
Lúc này Lâm Lệ mới kịp phản
ứng, buổi trưa hôm nay bởi vì đi theo cha làm các hạng kiểm tra, buổi trưa bọn
họ đều ứng phó qua quýt, chính xác ra là đều không ăn gì, cha là bởi vì muốn
kiểm tra mà bụng vẫn còn trống rỗng.
Vội vàng gật đầu nhìn cha mẹ
nói: “Đúng đúng, trưa nay ba mẹ đều chưa ăn cái gì, chúng ta đi ăn cơm trước
đi.”
Mẹ Lâm gật đầu, chưa nói còn
đỡ, trò chuyện cả ngày cũng không có cảm giác, lúc này vừa nhắc tới, thật sự là
có chút đói bụng, nhìn Chu Hàn cười nói: “Đừng đi ra ngoài ăn, quá phiền phức,
chúng ta cứ ở nhà ăn gì đó là tốt rồi.” Nói xong lại quay đầu nhìn Lâm Lệ, hỏi:
“Nhà các con có những thứ gì, mẹ làm cho mọi người.”
Lâm Lệ cười khan sờ sờ lỗ mũi,
nói: “Vốn là buổi sáng định đi mua, lúc vừa ra cửa thì nhận được điện thoại của
mẹ, cho nên chưa mua được.”
Chu Hàn cười khẽ, đưa tay sờ sờ
đầu Lâm Lệ, động tác sủng nịnh đến chính anh cũng không để ý đến, nhìn ba Lâm mẹ
Lâm nói: “Bác trai bác gái, gần quanh đây mở một hàng ăn Trung Quốc không tệ,
chúng ta cùng đến đó ăn thử được không?”
Mẹ Lâm cười nhìn hai người bọn
họ một cái, quay đầu cười hỏi ba Lâm, nói: “Ông Lâm, ông nói
đi.”
Ba Lâm cũng kéo kéo khóe miệng,
gật đầu, chỉ nói: “Được.”
Quyết định rồi cùng đứng dậy
chuẩn bị xuống lầu, bởi vì muốn đi lấy xe, Chu Hàn và Lâm Lệ đi trước, mà ba Lâm
và mẹ Lâm thì theo ở phía sau.
Chu Hàn người cao, bước chân
khá lớn, Lâm Lệ 1m67 tuy là không lùn, nhưng vẫn thấp hơn Chu Hàn nửa cái đầu,
lúc này phải chạy chậm lên mới đuổi kịp bước chân anh, đi song song cùng anh,
Lâm Lệ nhỏ giọng hỏi: “Có phải vừa rồi anh chiếm tiện nghi của tôi hay
không?”
Nghe vậy, Chu Hàn nhíu mày,
nghiêng người nhìn cô, khóe miệng nửa nhếch lên tới hỏi nói: “Vậy sao? Lúc
nào?”
“Buổi sáng, còn có lúc nãy
nữa.” Lâm Lệ hỏi: “Sáng nay cầm tay của tôi còn ôm eo tôi, vừa rồi còn xoa nhẹ
đầu tôi, anh làm những thứ này có phải quá tự nhiên rồi hay không, Chu tiên
sinh?”
Chu Hàn cười, xem thường nói:
“Tôi cho là tôi đang diễn trò, không nghĩ tới cô tưởng thật.”
Lâm Lệ bị anh nói, khuôn mặt
bất giác đỏ lên, vội vàng giải thích nói: “Tôi, tôi mới không tưởng thật, sao
tôi sẽ nghĩ là thật chứ, chỉ là, tôi chỉ là cảm thấy không cần
thiết!”
Chu Hàn dừng bước lại, xoay
người nhìn cô.
Lâm Lệ cũng dừng bước theo, khó
hiểu nhìn anh, có chút không biết rõ anh muốn làm gì, hỏi: “Làm sao, tại sao
dừng lại.”
Khóe mắt Chu Hàn quét qua ba
Lâm mẹ Lâm đi ở phía sau, sau đó khom người tiến tới bên tai Lâm Lệ nói: “Cô nói
chúng ta như vậy có thể khiến cho người ngoài thoạt nhìn quan hệ của hai người
chúng ta rất thân mật hay không?”
“Anh…” Lâm Lệ nghẹn lời, trong
lúc nhất thời không thể đáp được, anh dựa vào quá gần, cô có thể cảm nhận rõ
ràng hơi thở của anh thổi tới tai cô, ấm áp ngứa khiến cho mặt của cô thoáng cái
liền nóng ran, không cần nhìn gương, Lâm Lệ cũng biết mặt mình giờ phút này nhất
định là hồng rực lên, vô thức đưa tay đẫy anh ra, tay lại bị Chu Hàn cầm ngược
lại, chỉ nghe thấy Chu Hàn ghé vào lỗ tai của cô nói: “Con người của tôi không
thích biến chuyện đơn giản như vậy thành phức tạp, chờ cô nghĩ kĩ lời kịch cùng
nội dung vở kịch rồi lại sắp xếp cho tôi phối hợp với cô thế nào, đối với tôi mà
nói quá lãng phí thời gian, cô không phải là không muốn để cho cha mẹ cô lo lắng
sao? Như vậy chúng ta cứ diễn thật một chút, như vậy cha mẹ cô không phải là yên
tâm hơn sao?” Nói xong tách khỏi người cô, nhìn cô cười như không
cười.
Lâm Lệ sửng sốt nhìn anh, một
lúc lâu không kịp phản ứng, thật ra thì anh nói không sai, đúng là cô không muốn
để cho cha mẹ lại vì cô mà lo lắng chuyện gì, cha mẹ vì cô mà lo lắng trong lòng
ba mươi năm rồi, cô không nên để cho bọn họ vì mình mà tiếp tục lo lắng nữa,
giống như anh nói cứ diễn như vậy để cho cha mẹ tin tưởng cô sống rất tốt quả
thật có thể khiến cho cha mẹ yên tâm, nhưng mà sau này thì sao, sau này nếu bọn
họ ly hôn, đến lúc đó cô nên giải thích với cha mẹ như thế
nào?
Đang lúc Lâm Lệ vẫn còn đang
suy tư sau này nếu bọn họ ly hôn thì mình sẽ giải thích với cha mẹ như thế nào,
Chu Hàn đã đưa tay ra trực tiếp kéo cô đi về phía trước.
Lâm Lệ phản ứng chậm một bước,
chỉ có thể ngây ngốc bị anh kéo đi.
Phía sau ba Lâm mẹ Lâm nhìn Lâm
Lệ và Chu Hàn đi ở phía trước, hai người đều nở nụ cười.
“Nhìn bọn họ như vậy, tôi cũng
yên lòng.” Mẹ Lâm nhẹ giọng than, trong giọng nói có loại yên lòng và nhẹ
nhõm.
Ba Lâm không nói gì, nụ cười
trên khóe miệng biểu lộ sự đồng ý với lời nói của vợ, gật đầu, tiếp tục bước
đi.
Chu Hàn nói nhà hàng kia không
tệ nhưng thật ra là một nhà hàng cao cấp tiêu chuẩn trên bốn sao, một mình nó đã
có khả năng đảm nhận được bữa tiệc rượu và dạ tiệc.
Chu H