
hìn anh, đôi mắt đen
nhánh xoay vòng, không nói chuyện mà chỉ cúi đầu ra sức ăn.
Lâm Lệ ngồi xuống, liếc nhìn
anh lúc này mới bưng bát cháo lên lấy thìa bắt đầu ăn, nhẹ nếm thử, cháo anh nấu
rất đặc, xen lẫn hương vị thanh mát của hạt gạo, còn có vị ngòn ngọt đặc trưng
của gạo trắng.
Lậm Lệ ngẩng đầu, nhìn anh,
hỏi: “Anh dậy lúc mấy giờ?” Mặc dù cô không giỏi nấu nướng nhưng cô vẫn biết rõ
cháo trắng nhìn thì đơn giản nhất nhưng lại tốn công sức và thời gian nhất, để
hầm cho thật nhuyễn, nhất định phải có một người ở tại chỗ vừa trông độ lửa, vừa
quấy liên tục mới được.
Chu Hàn không trả lời vấn đề
của cô, chỉ ngồi ăn hết bát cháo trắng, sau đó bỏ thêm vào miệng chút thức ăn,
kéo cái giấy ăn trên bàn lau miệng, vừa nói với Lâm Lệ: “hôm nay em đừng đến
công ty, ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe hẳn, anh sẽ đưa Tiểu Bân đến trường, đến tối
sẽ đón nó về.”
“Hả.” Lâm Lệ sửng sốt, quay đầu
nhìn thằng bé kia, hiển nhiên nó cũng đang rất ngạc nhiên sững sờ nhìn Chu Hàn.
Một lúc lâu quay sang nhìn Lâm Lệ, ánh mắt pha chút sợ hãi.
“Em không sao, em thấy người
khỏe hơn hôm qua rất nhiều, em có thể…” Lâm Lệ muốn nói mình không có việc gì,
lại bị Chu Hàn trực tiếp ngắt lời.
“Anh không trưng cầu ý kiến của
em.” Chu Hàn nói mà mặt không chút biểu cảm, thái độ và giọng nói không cho từ
chối, hoàn toàn không phải đang bàn bạc mà trực tiếp ra lệnh .
“Em thật sự ….” Lâm Lệ đang
muốn phản bác nhưng Chu Hàn không cho cô cơ hội, trực tiếp đứng dậy nói với Tiểu
Bân: “Cho con thêm năm phút đồng hồ.” Nói xong đi thẳng vào thư phòng lấy cặp
công văn cần dùng cho ngày hôm nay.
Lâm Lệ nhìn theo bóng dáng Chu
Hàn có chút ảo não, nhỏ giọng nói “bá đạo.”
“Dì” Thằng bé ở bên nhỏ giọng
gọi cô. Từ sau chuyện kia nỗi sợ hãi của Tiểu Bân đối với Chu Hàn đã khác trước.
Trước kia mặc dù sợ Chu Hàn nhưng trong nội tâm vẫn rất yêu quý Chu Hàn vì anh
là người thân duy nhất của bé. Nhưng lần trước trong thư phòng, Chu Hàn to tiếng
nói với Lâm Lệ rằng Tiểu Bân không phải con trai của anh vô tình bị Tiểu Bân
nghe thấy, lời nói đó đã khắc sâu vào nội tâm của bé vì vậy tình cảm của bé với
Chu Hàn cũng liền thay đổi chỉ đơn thuần còn lại sự sợ hãi, sợ
sệt.
Lâm Lệ lấy tay xoa xoa đầu bé,
cười cười với nó: “không có việc gì.” Thật ra như thế cũng tốt, để hai người
tiếp xúc càng nhiều mới có thể thúc đẩy tình cảm.
Qua bản báo cáo giám định thân
phận ruột thịt giả lần trước có thể thấy Chu Hàn chưa từng có ý nghĩ không cần
đứa nhỏ, cho dù đối mặt với Tiểu Bân anh có áp lực rất lớn, nhưng anh cũng chưa
từng đuổi nó đi không phải sao? Thật ra, dưới lớp vỏ mạnh mẽ nghiêm túc kia, anh
có một trái tim rất dịu dàng và tốt bụng.
Tiểu Bân không có cách nào
khác, chỉ đành gật gật đầu.
Tuy rằng đầu đã bớt đau, người
cũng không còn vô lực như đêm qua nhưng nghẹt mũi và ho khan vẫn khiến cô khó
chịu. Uống thuốc xong, hình như là thuốc có tác dụng an thần, uống xong không
bao lâu liền buồn ngủ vô cùng, cuối cùng không chịu được cơn buồn ngủ, cô trở về
phòng tiếp tục ngủ.
Giữa trưa, Lâm Lệ bị tiếng điện
thoại đánh thức. Mơ màng tỉnh lại, khi cầm điệu thoại nói chuyện thì thần trí có
chút mơ hồ: “alo…” Giọng nói yếu ớt nghe không hề có sức lực.
“Làm sao vậy, người lại không
thoải mái” Chu Hàn ở bên kia điện thoại hỏi, giọng điệu nghe ra có chút lo
lắng.
Lâm Lệ ngáp một cái, lúc này
tinh thần mới chậm rãi tỉnh táo, cầm điện thoại ra xa nhìn xuống màn hình, có
chút bất ngờ khi thấy Chu Hàn gọi, cho rằng Chu Hàn có việc, hỏi : “anh để quên
công văn ở nhà sao?”
Bỏ qua câu hỏi của cô, Chu Hàn
lặp lại câu hỏi: “Anh đang hỏi em có phải thân thể không thoải
mái?”
“Không có việc gì, vừa mới ngủ
dậy, cảm giác tốt hơn nhiều” Lâm Lệ dựa vào cảm giác trả lời.
Nghe cô nói vậy, Chu Hàn ở bên
kia điện thoại nhẹ giọng đáp một tiếng “ừ.”
“Anh có việc?” Lâm Lệ hỏi
lại.
Bên kia điện thoại Chu Hàn mất
tự nhiên ho nhẹ một tiếng, chỉ nghe thấy anh nói: “Trong nồi còn chút cháo, em
hâm lại cho nóng rồi ăn.”
Nghe vậy Lâm Lệ ngẩn người, tay
bất giác nắm chặt điện thoại, cắn môi hồi lâu không nói gì .
“ Lâm Lệ?” Đột nhiên không
thấy cô nói gì, Chu Hàn không xác định là cô có nghe thấy lời anh nói hay không
“còn ở đó không?”
Lâm Lệ cắn môi, ngửa đầu, hơi
hơi nhắm mắt, mở mắt ra lần nữa, giọng nói có chút lạnh lùng nói: “Chu Hàn, đừng
tốt với tôi như vậy” Như vậy sẽ làm cô mềm lòng, cô sẽ thực sự yêu thương anh,
nhưng trong lòng anh lại không có cô, cô thật thực sự không có can đảm để làm
thế thân một lần nữa rồi!
“Em có ý gì?” Bên kia điện
thoại ngữ điệu của Chu Hàn đột ngột cao lên, như đang cố gắng đè nén phẫn
nộ.
“Tôi chỉ muốn quan hệ của chúng
ta đơn giản hơn một chút, đừng làm phức tạp hóa lên.” Lâm Lệ nói, trong lòng
không hiểu sao trở nên căng thẳng, trái tim đập rất nhanh.
“Em muốn đơn giản hơn?” Chu
Hàn hỏi, giọng nói như nghiến răng nghiến lợi.
Cầm di động, Lâm Lệ nuốt nuốt
nước miếng, nói: “Chỉ là hợp tác, đừng lẫn lộn tình cảm.” Có tình cảm sẽ bị
thương, chỉ cần không bắt đầu thì sẽ không bị thương nữa