
à
cô để ý Chu Hàn từng có một cuộc hôn nhân, than nhẹ, rồi lại có chút khó hiểu
hỏi: “Con có thể tiếp nhận Tiểu Bân, vậy tại sao lại không thể tiếp nhận rằng
Chu Hàn từng có một cuộc hôn nhân đây?”
Lâm Lệ ngẩng đầu, biết bà hiểu
lầm cô, liền giải thích: “Mẹ, con không có, con không có để ý anh ấy từng kết
hôn.” Muốn nói đến hôn nhân thì hồi đó cô và Trình Tường cũng chỉ kém một thủ
tục mà thôi.
“Vậy thì vì cái gì chứ?” Mẹ Chu
lại càng khó hiểu.
Lâm Lệ lắc đầu, chỉ là miễn
cưỡng cười: “Không có gì, thật sự là không có gì mà mẹ.”
“Lâm Lệ, con có lời gì thì nói
với mẹ, mẹ nhất định sẽ không thiên vị con trai mình.” Thân là mẹ, bà vốn là hi
vọng hai người họ có thểhòa thuận vui vẻ, bây giờ nhìn bọn họ như vậy, trong
lòng bà khó chịu biết bao nhiêu.
Lâm Lệ xoay người sang chỗ
khác, trong lòng không khỏi có lại chua xót khó tả, chỉ thấp giọng nói: “có lẽ
trong lòng Chu Hàn căn bản không quên được Lăng Nhiễm.” Cho dù là ban đầu bị
thương rất sâu.
Mẹ Chu kéo cô lại, có chút kích
động nói: “ Con nói là a Hàn còn yêu Lăng Nhiễm?”
Lâm Lệ cười khổ, chỉ nói: “Có
lẽ vậy.”
Mẹ Chu thu tay lại, cúi đầu suy
tư.
Có đôi khi chính là vậy, khi
anh lên kế hoạch muốn cho người yêu một bất ngờ, thì người yêu của anh cũng sắp
xếp muốn cho anh một cái vui mừng.
Cho nên khi Tô Dịch Thừa vạch
kế hoạch chờ An Nhiên trở lại liền cho cô một đám cưới, thì An Nhiên cũng giấu
anh về nước sớm hi vọng lúc anh nhìn thấy mình sẽ thật bất
ngờ.
Nhưng may mà Tô Dịch Thừa biết
tùy cơ ứng biến, cũng không lộ ra sơ hở. Vốn sớm định để cho Lâm Lệ và em gái Tô
Dịch Kiều cùng đến sân bay đón An Nhiên lại bị đổi thành sáng hôm sau đến nhà Tô
Dịch Thừa đón cô dâu đi nơi tổ chức đám cưới.
Tô Dịch Thừa bố trí bất ngờ này
cho An Nhiên thực làm An Nhiên kinh ngạc, dĩ nhiên cũng thực sự vui mừng, gần
như là khóc trôi hết trang điểm, bởi vì quá cảm động, cảm động bởi vì có một
người đàn ông sẵn lòng làm nhiều điều vì cô như thế.
An Nhiên rất đẹp, mặc dù bụng
đã hơi to, nhưng là vẫn không làm mất đi phong thái nữ chính bây
giờ.
Cả đám cưới được tiến hành đâu
vào đấy, rất thuận lợi, có thể nhìn ra là Tô Dịch Thừa thật sự rất dụng tâm, đám
cưới được chuẩn bị rất ảo mộng, rất duy mỹ.
Nhìn An Nhiên khoác tay ba Cố,
từng bước từng bước trên thảm đỏ đến chỗ Tô Dịch Thừa, đáy lòng Lâm Lệ thực sự
thật lòng chúc phúc cho bọn họ.
Có lẽ là tức cảnh sinh tình,
đối mặt với tình cảnh này Lâm Lệ không khỏi có chút bùi ngùi.
Cảnh tượng như vậy cô đã mơ tới
vô số lần, từ lúc bọn họ tốt nghiệp đại học cô đã mơ ước mình mặc áo cưới đi về
phía Trình Tường, mỗi lần mơ như vậy cũng khiến cho cô tỉnh lại mà mỉm cười hạnh
phúc.
Một khoảng thời gian dài sau
này mãnh liệt nghĩ đến hôn lễ, chẳng qua là hôn lễ kia không bao giờ là giấc
mộng đẹp cho cô tỉnh lại mà cười nữa, mà là vô số lần khiến cô tỉnh dậy từ trong
cơn ác mộng. Bởi vì một quãng thời gian dài sau khi mất đi đứa con, cô luôn mơ
tới cô và Trình Tường trong hôn lễ, mơ thấy Trình Tường phản bội cô mà chạy đi,
mơ thấy anh ta đẩy cô xuống đất, sau đó cô tỉnh lại.
Cả người mãnh liệt run lên,
lòng bàn tay mồ hôi chảy ròng ròng, cho dù là bây giờ nghĩ lại, cô vẫn thấy sợ
hãi.
Ổn định lại hô hấp, nhìn phía
trước ba Cố trao tay An Nhiên vào tay Tô Dịch Thừa, Lâm Lệ mỉm cười, xoay người
chuẩn bị đi phòng vệ sinh, đang lúc xoay người, không cẩn thận bị mắc vào lễ
phục phù dâu của mình, cả người mất trọng tâm, chân mất thăng bằng chuẩn bị té
xuống. Đột nhiên cảm thấy phía sau có một trận gió thổi qua, sau đó khi còn chưa
kịp phản ứng thì cảm giác được bản thân mình đã rơi vào một lồng ngực rất quen
thuộc.
Lâm Lệ không quay đầu lại cũng
biết người phía sau là Chu Hàn, không biết từ lúc nào, quan hệ của Chu Hàn và Tô
Dịch Thừa dường như đã trở lại giống như trước đây.
Lâm Lệ một lần nữa đứng vững
thân thể, rời khỏi ngực anh, thấp giọng nói với anh, “Cảm ơn.” Từ lúc đó giữa
hai người không hiểu sao có vài phần xa cách và khách khí.
Ánh mắt Chu Hàn chăm chú nhìn
cô, không nói chuyện, một lúc lâu sau trực tiếp xoay người rời
đi.
Lâm Lệ nhìn chằm chằm bóng lưng
của anh một lúc, rồi thu hồi ánh mắt, đi thẳng hướng đến phòng rửa
tay.
Chủ Hàn một lần nữa trở lại vị
trí, Diệp Tử Ôn bên cạnh nhìn anh cười có chút mập mờ
Tức giận quét mắt nhìn anh ta
một cái, chỉ nói : “Làm gì, phát xuân à?” Cố tình lên tiếng để che dấu sự lúng
túng và mất tự nhiên trên mặt mình.
Diệp Tử Ôn không để ý lời của
anh, dùng bả vai đẩy anh, hỏi: “Làm sao, có ý với người ta?”
Mắt Chu Hàn nhìn anh ta, chỉ
cảm thấy nụ cười rực rỡ trên mặt anh ta đáng đánh đòn.
Thấy anh không đáp, Diệp Tử Ôn
dường như đã nhận định anh đối với Lâm Lệ có ý, cười bỉ ổi, vươn tay ra trước
mặt anh, nói: “Mời mình ăn cơm mình sẽ nói cho cậu biết những tư liệu có liên
quan đến cô ấy.” Anh cũng không bỏ qua từ lúc Lâm Lệ bắt đi đầu đi vào, ánh mắt
tên Chu Hàn này cũng chưa từng rời đi khỏi cô, nếu không vừa rồi sẽ không nhìn
thấy cô sắp ngã, lập tức tiến lên đỡ lấy cô.
Chu Hàn nhíu mày, hỏi: “Cậu
biế