Bất Ái Thành Hôn

Bất Ái Thành Hôn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328002

Bình chọn: 8.5.00/10/800 lượt.

íu tới

nữa.

Thu dọn đồ đạc trên bàn làm

việc, Lâm Lệ cầm cặp công văn trực tiếp đi đón Tiểu Bân tan

học.

Cô không biết mẹ Trình Tường

gọi điện đến là muốn nói gì với cô, cũng không muốn biết, bởi vì cô và Trình

Tường sau này sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa.

Chẳng qua là lúc về nhà, ngoài

ý muốn nhận được điện thoại của Tô Dịch Thừa gọi tới, nói là muốn cô giúp đỡ,

nghe anh nói xong mới biết hóa ra anh muốn trước lúc An Nhiên trở lại, sắp xếp

một bất ngờ cho cô ấy, mà bất ngờ kia chính là đám cưới của anh và An

Nhiên.

Lâm Lệ hiểu đám cưới kia không

chỉ là một đám cưới bình thường, mà còn hàm chứa lời hứa hẹn của Tô Dịch Thừa

đối với An Nhiên.

Cô hiểu quá trình bọn họ đến

với nhau, cũng hiểu cái hôn lễ này đối với bọn họ mang ý nghĩa chính

thức.

Lâm Lệ tự đáy lòng cảm thấy vui

mừng thay cho An Nhiên, vui mừng vì An Nhiên có thể tìm được một người đàn ông

chân chính yêu cô ấy.

Cho nên khi Tô Dịch Thừa nói

vậy, Lâm Lệ cũng không suy nghĩ liền đồng ý.

Thật ra thì yêu cầu của Tô Dịch

Thừa rất đơn giản, cũng không cần cô làm cái gì, chỉ cần đồng ý giúp anh giấu

diếm, sau đó lúc An Nhiên về nước thì trực tiếp đến sân bay đón An Nhiên rồi đưa

cô đi thẳng đến nơi tổ chức đám cưới.

Lúc gọi điện cho An Nhiên, nghe

thấy cô trong điện thoại nói mẹ Cố đã phẫu thuật thành công, vết thương phục hồi

thuận lợi, Lâm Lệ thực sự thấy vui vẻ thay cô ấy, dựa theo kế hoạch, Lâm Lệ

không tiết lộ cho An Nhiên về tính toán tổ chức đám cưới của Tô Dịch Thừa, chỉ

hỏi An Nhiên khi nào về nước, hai người họ thật lâu rồi không có hảo hảo trò

chuyện cùng nhau.

Cứ cuối tuần Lâm Lệ sẽ đưa Tiểu

Bân trở về đại viện thăm mẹ Chu và ba Chu, có đôi khi là cùng nhau ăn một bữa

cơm, có đôi khi ngủ lại một buổi đêm.

“Nào, Tiểu Bân ăn cái này đi,

đây là thịt viên kho tàu bà nội đặc biệt làm cho cháu đó.” Cháu nội bảo bối một

tuần mới về được một lần, mẹ Chu ân cần gắp thức ăn, sợ bé đói

bụng.

Dường như từ sau khi Chu Hàn

tuyên bố với truyền thông bản báo cáo giám định kia, thái độ của mẹ Chu đối với

Tiểu Bân càng thêm thân thiết. Lâm Lệ biết như vậy một phần cũng bởi áy náy vì

lúc trước không kịp thời quan tâm đứa nhỏ, bây giờ không còn nghi ngờ gì về thân

phận thằng bé kia là cháu đích tôn Chu gia nữa.

Nhưng mà thằng bé kia thì ngược

lại, bởi vì hoàn cảnh từ nhỏ cho nên tương đối nhạy cảm với ý nghĩ của mình, có

phần chưa thay đổi được việc vẫn lạ lẫm với ba Chu và mẹ Chu, nụ cười nhiều khi

mang theo một phần xa cách và đề phòng. Lâm Lệ đoán bởi vì bé quá nhạy cảm cho

nên vẫn canh cánh câu nói của Chu Hàn lúc trước, không có để

xuống.

Chỉ thấy bé ngẩng đầu nhìn mẹ

Chu, rồi sau đó cung kính nói: “Cảm ơn.”

Trong lòng Mẹ Chu hơi chua xót,

bà nào muốn bé nói cảm ơn gì, chỉ cần bé bằng lòng cười với bà, bà liền thỏa

mãn. Đem thái độ của bé quy tội về mình, nội tâm mẹ Chu lại càng tự trách, đưa

tay sờ sờ đầu bé nói: “ngoan quá!”

Ăn cơm tối xong, Tiểu Bân ngồi

trên ghế sa lon xem ti vi, mà Lâm Lệ thì trò chuyện với mẹ

Chu.

“Ai nha, Tiểu Bân có phải đang

giận mẹ hay không?” Nhìn đứa nhỏ, ánh mắt mẹ Chu có chút chán

nản.

Lâm Lệ cũng nhìn theo ánh mắt

bà: “Chuyện lần trước ảnh hưởng không ít đến nó, mà Tiểu Bân lại vốn là một đứa

nhỏ tương đối nhạy cảm, nên nó cần nhiều thời gian hơn.”

Mẹ Chu gật đầu, “Mẹ hiểu, mẹ

hiểu.” Vừa nói vừa quay đầu nhìn Lâm Lệ, đưa tay kéo tay cô đặt trên đùi mình,

“nhưng mà may quá còn có con, Lâm Lệ, thật cám ơn con, có con ở bên cha con nó,

mẹ cũng đỡ lo lắng.”

Lâm Lệ cười cười, cầm tay bà

nói: “Mẹ đừng nói như vậy.”

“Lâm Lệ a, có phải gần đây con

và Chu Hàn giận nhau không a?” Đang lúc nói chuyện thì mẹ Chu chuyển chủ đề tới

trên người cô.

Lâm Lệ giật mình, sắc mặt khẽ

biến, gượng cười có chút mất tự nhiên nói: “không có, không có a, hai chúng con

rất tốt.” Nếu như dựa theo quan hệ hợp tác mà nói, hai người bọn họ quả thực hợp

tác rất tốt.

“Đừng giấu mẹ, mẹ nhìn ra rồi.”

Mẹ Chu nói: “Lúc trước các con rất tốt, nếu về cũng là cùng nhau về, con xem

hiện tại, một mình con đưa Tiểu Bân về, còn Chu Hàn thì bóng người cũng không có

nhìn thấy.”

“Chẳng qua gần đây anh ấy tương

đối bận rộn.” Lâm Lệ gượng cười giải thích.

Thật ra thì kể từ sau cuộc nói

chuyện đó, Chu Hàn dường như đang tránh cô. Nếu như không cần thiết thì sẽ không

chủ động tìm cô nói chuyện, dĩ nhiên có nói cũng là nói về chuyện làm ăn. Thật

ra thì anh tránh cô đồng thời cô cũng tránh anh. Hai người ở nhà cực ít gặp

nhau, bởi vì cô đã sắp lệch thời gian hai người, cho dù cả cô và anh đều đồng

thời ở nhà thì cô cũng luôn tận lực ở trong phòng, tránh gặp

anh.

Lời của Lâm Lệ, mẹ Chu tự nhiên

là không tin, nhìn cô chăm chú hỏi: “Lâm Lệ, nói thật với mẹ, có phải con để ý

đến quá khứ của Chu Hàn hay không?” Bà nhìn ra, dường như từ như sau khi thân

thế của Tiểu Bân bị vạch ra, tình cảm của hai người chuyển biến xấu đi rất

nhiều.

Lâm Lệ quay đi, chỉ nhỏ giọng

nói: “Con không có…” rút tay khỏi tay bà, để trên đùi mình, nắm chặt lại mất tự

nhiên.

Thấy cô như thế, mẹ Chu cho l


80s toys - Atari. I still have